Đột nhiên, Phạm Diệp nhún người nhảy ra, hạ xuống trước bức tranh trên bàn, mỉm cười nói: “Nơi này hình như không có độc xà.” Lại quay đầu nhìn bức tranh “Nữ tử trong tranh thực xinh đẹp, a, thật kỳ lạ, tại sao ngươi cùng người này nhìn có chút giống nhau nhỉ? Các ngươi không có quan hệ gì đấy chứ?”
Tư Mã Hi Thần đứng ở tại chỗ, cười khẽ nhìn bức tranh, nhàn nhạt đáp: “Nàng là mẫu thân của ta, dĩ nhiên là có chút giống nhau.”
Phạm Diệp dường như không hề cảm thấy kinh ngạc, quay đầu tiếp tục ngắm tranh, nhịn không được đưa tay vuốt ve một chút, họa quyển ( bức họa dạng cuộn tròn) lạnh lẽo, không một hạt bụi. “Ôi!”
“Làm sao vậy!” Tư Mã Hi Thần sửng sốt, nhìn vẻ mặt Phạm Diệp dường như có chút khó chịu.
“Không có chuyện gì, này, này, bề mặt họa quyển này không ngờ lại là băng!” Vẻ mặt Phạm Diệp đầy hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Tư Mã Hi Thần, giọng nói có phần căng thẳng “Tranh, tranh, người trong tranh, là người thật!”
Tư Mã Hi Thần sửng sốt, nhún người nhảy lên bàn, trước giờ không một ai có thể tiếp xúc gần họa quyển như vậy, nhìn từ bên ngoài nó quả thật chỉ là một bức tranh bình thường, người trong họa dịu dàng nhìn về phía trước, hình dạng lớn nhỏ không khác người thật, nhưng đi lại gần mới phát hiện, khoảng cách giữa người trong tranh và mọi người khá xa, hơn nữa còn là dạng lập thể , Phạm Diệp nói không sai, nữ tử trong họa quyển này đúng là người thật!
Phạm Diệp ngày càng căng thẳng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/neu-yeu-chi-la-gap-thoang-qua/2116944/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.