Lực hút này dường như lây nhiễm sang thần trí mà giờ phút này sắp lâm vào hôn mê của Mạnh Hạo, hào hùng trước nay chưa từng có, đã trở thành cực hạn.
- Đây mới là cướp đoạt tạo hóa của trời đất! Kháo Sơn Lão Tổ nhìn Mạnh Hạo, thì thào.
Đúng như lời Kháo Sơn Lão Tổ nói, lúc này ý nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ và tu vi của Mạnh Hạo như hòa hợp, thể hiện ra sự khăng khăng cố chấp thuộc về Ngưng Khí tầng mười ba, có thể đoạt tạo hóa thiên địa, nghịch thiên cải mệnh kia.
Tiếng nổ vang vọng, toàn bộ linh khí từ bảy ngọn đèn đầu lúc này đều rót vào Mạnh Hạo, tất cả đều tràn vào trong thân thể hắn, trở thành lực trùng kích để Mạnh Hạo đột phá màng ngăn của tầng kia.
Đây là sáu tu sĩ Kết Đan và một tu sĩ Nguyên Anh dốc toàn lực xuất chiêu, nhưng linh khí của bọn họ chỉ là một bộ phận chứ không phải trọng điểm để đột phá tầng mười ba. Trọng điểm chính là ý niệm muốn trở nên mạnh mẽ của Mạnh Hạo, ý niệm này cùng loại ý niệm bị thiên địa bài xích của Ngưng Khí tầng mười ba ăn khớp, dường như bị thiên địa viễn cổ đã tiêu tan kia tán thành, thế mới khiến Mạnh Hạo lên được Ngưng Khí tầng mười ba!
Trong tiếng nổ vang, tấm màng ngăn cách với tầng mười ba trực tiếp vỡ vụn. Trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Hạo đắm chìm trong lượng linh khí vô cùng vô tận. Tu vi của hắn đột nhiên tăng lên, từ Ngưng Khí tầng mười hai trực tiếp bước vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-duc-phong-thien/1992144/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.