Tiếng thở dài truyền ra trong lòng Hàn Tuyết Bạo, lão lắc lắc đầu, nơi này trừ lão ra đã không còn tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết nữa, lão là tu sĩ cuối cùng bước vào trận pháp. Đứng trong trận pháp, lão nhìn phế tích xung quanh, nhìn sương mù quay cuồng, nghe tiếng rít gào thảm thiết trong sương vụ, tất cả những điều này khiến lão có cảm giác thật xa xôi.
- Thật sự quyết định không theo chúng ta cùng đi Nam Vực?
Trước khi truyền tống, Hàn Tuyết Bạo nhìn Mạnh Hạo, trầm giọng mở miệng.
- Không đi, đa tạ hảo ý của tiền bối! Chúc tiền bối lên đường bình an!
Mạnh Hạo lộ ra mỉm cười, ôm quyền, hướng về thân ảnh dần dần mơ hồ của Hàn Tuyết Bạo, cúi đầu.
Hàn Tuyết Bạo không nói gì, nhắm mắt lại, trận pháp nổ vang, từng luồng cường quang truyền tống gào thét, như muốn lao ra thẳng đến bầu trời, hóa thành một vòng tròn sóng gợn, nhanh chóng khuếch tán, lúc này mới biến mất.
Nhìn mọi người đi xa, Mạnh Hạo trầm mặc một lát, lắc đầu, nâng lên tay phải, hướng về trận pháp cách không nhấn một cái. Tiếng động nổ vang khuếch tán, mặt đất chấn động, trận pháp nơi đây vỡ vụn từng khúc, đã trở thành tro bụi, không còn cách nào khôi phục lại được nữa.
Mạnh Hạo xoay người qua, ngẩng đầu nhìn sương mù bốn phía, giờ phút này một luồng tạp quang bay tới, chim anh vũ đã đáp lên trên vai Mạnh Hạo, miếng mỡ đông theo sau cũng huyễn hóa, biến thành một chiếc mũ.
Mặt đất quay cuồng, một cây dây leo chui ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-duc-phong-thien/1993364/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.