Thu hoạch như vậy hắn không hề hài lòng, nhưng nếu đổi lại là một người khác, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
- Nam Vực, Bắc Địa, Đông Thổ, những thiên kiêu thuộc các gia tộc tông môn ở ba nơi này, đều nợ ta rất nhiều linh thạch. Một tháng ở nơi này, thu hoạch thật quá ít, không nhanh bằng đi hại người.
Mạnh Hạo giữa không trung, nhìn mảnh hải vực rộng lớn này, dưới đáy biển, không biết tồn tại bao nhiêu hải yêu.
- Nếu có thể lấy thêm một chút thượng phẩm linh thạch ở nơi này, hoặc là... Cực phẩm linh thạch, mới coi như đáng giá!
Trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, cũng có cực phẩm linh thạch. Tuy không nhiều, nhưng loại cực phẩm linh thạch này giá trị cực lớn, Mạnh Hạo vẫn luôn canh cánh trong lòng việc tiêu xài hai nghìn cực phẩm linh thạch năm đó.
- Thiếu tiền rồi... Nếu ta có đủ linh thạch, ta có thể phục chế tuế nguyệt mộc kiếm, thậm chí không chừng còn có thể phục chế mảnh tuế nguyệt kiếm này. Nhưng ít nhất cũng cần hơn nghìn vạn linh thạch mới được.
Mạnh Hạo nhìn mặt biển, đột nhiên nghiến răng.
- Nếu Lão Tổ Vương gia không chết, nguy cơ của ta lúc nào cũng có thể giáng xuống. Lúc này quan trọng nhất là khiến bản thân nhanh chóng mạnh lên, liều một trận!
Trong mắt hắn lộ vẻ quyết đoán, lắc mình một cái, liền biến mất.
Mấy ngày sau, trên một hòn đảo khá lớn trong khu vực tam hoàn. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi đó, xung quanh đã bị hắn dọn dẹp sạch. Khi hắn ngồi đó, mũi kiếm tuế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-duc-phong-thien/1994171/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.