Sự xuất hiện của Chí Tôn Kiều khiến tâm thần gã chấn động. Gã có ấn tượng với chiếc cầu kia. Năm đó khi trận hạo kiếp ấy xảy ra, gã chưa phải là Chí Tôn, không thể tham dự quá sâu, nhưng cũng nhìn thấy cây cầu kia. Long trời lở đất của năm đó, trước mặt Cửu Phong dường như vô địch, va chạm cùng Sơn Hải Giới, liền bị sụp đổ.
Trận chiến ấy thảm thiết, gã thời khắc này hồi tưởng lại, cũng đều tâm thần run rẩy. Cửu Phong mặc dù đã hình thần câu diệt nhiều năm, nhưng như cũ khi khiến Chí Tôn dị tộc nhớ lại, nội tâm chấn động.
Năm đó gã không hiểu, rồi sau đó gã cũng suy nghĩ qua. Với sự cường hãn của Cửu Phong, trên thực tế, nếu gã muốn rời đi Chí Tôn Tiên Giới, không để ý tới sự tồn vong của Chí Tôn Tiên Giới, không ai có thể giữ lại.
Mặc dù hai đại thế lực kinh khủng đó, trước đây không dùng đến tổ hồn cũng không làm được, mà dùng giá cao của tộc hồn, hai bên cũng rất khó thừa nhận.
Dịch Cổ trầm mặc, phức tạp nhìn về phía Chí Tôn Kiều, nhìn về những thân ảnh phía trên đó. Nhưng chút ít này vẫn không khiến gã kinh hãi nhất, trừ cây cầu ra, cái mạnh từ thần thức của Mạnh Hạo khiến gã thất kinh.
Nhưng... Cho dù là loại thần thức này có thể so với gã tám thành, cũng như cũ vẫn không phải trọng điểm khiến đầu óc gã vù vù!
Trọng điểm khiến thân thể gã chấn động, hai mắt co rút lại... là gã không ngờ... cảm nhận được... một cỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-duc-phong-thien/315752/chuong-1670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.