Liêu công tử
Ngồi trên chiếc xe lừa của Giang Đạo Thường ròng rã một ngày một đêm, xe lừa chạy trên sơn gian dã lộ xóc nảy, đến khi cái mông của Chân Văn Quân thiếu chút nữa bị xóc thành bốn mảnh, thắt lưng cũng sắp gãy thì rốt cục thấy được một quan đạo nhỏ hẹp. Lại tiếp tục đi trên quan đạo thêm ba dặm đường, trên một sườn núi cách đó không xa thấp thoáng có thể thấy được hình ảnh tường thành. Thành trì trơ trọi đứng ở nơi đó, ngay cả một thủ vệ cũng không thấy. Cờ xí hai màu đen đỏ đan xen nhau của Đại Duật cong vẹo cắm vào trên đài quan sát, lúc gió lạnh thổi qua thì lung lay chao đảo, giống như trận gió tiếp theo có thể sẽ quất gãy nó.
Đó là một địa phương đổ nát, là một tiểu huyện thành so với Kỳ huyện còn muốn nghèo nàn hơn. Giang Đạo Thường đánh xe lừa đến gần cửa thành, thủ vệ không mang mũ giáp ngáp dài đưa mắt nhìn hộ tịch phù bài của hắn, mắt nhắm mắt mở phất phất tay, để cho hắn nhanh chóng chạy vào trong.
Thiên Túc huyện.
Thời điểm tiến vào cửa thành Chân Văn Quân nhìn thấy trên thạch bài bám đầy bụi đất có khắc tên tiểu huyện này bằng chữ Tiểu Triện, đáng tiếc lâu ngày không tu sửa, chữ gần như không thấy rõ nữa.
Thiên Túc?
Chân Văn Quân nhớ rõ sáu huyện thuộc Tuy Xuyên quận đều có tên độc một chữ giống như Kỳ huyện, đặt tên hai chữ tựa hồ chỉ có ở Động Xuân là nhiều. Dựa theo lộ trình mà nàng đã ghi nhớ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-vi-ngu-nhuc/1480947/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.