"Văn Quân?"
Chân Văn Quân ngũ quan co giật, cười đến điên dại mà thống khổ, bất luận Vệ Đình Húc có gọi nàng như thế nào nàng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Vệ Đình Húc lôi kéo tay nàng không hề buông ra, Chân Văn Quân trở tay đẩy nàng ra một tay đem nàng đẩy xuống xe. Vệ Đình Húc mất thăng bằng từ trên xe ngựa ngã xuống dưới, may mà phương nam khí hậu ẩm ướt nhiều mưa thảm thực vật tươi tốt, Vệ Đình Húc ngã lên bãi cỏ dại thật dày, lại thêm Chân Văn Quân vẫn chưa từng quên đốc thúc nàng đúng hạn uống thuốc và xoa bóp, nàng ngã một cú này cũng không có bị thương, thậm chí rất nhanh liền đứng lên.
Liên tiếp từng người bên trong xe ngựa, tất cả tùy tùng đều đang cười. Tiếng cười quỷ dị của hơn một ngàn người vang vọng trên bầu trời Dã Hồ Lĩnh, bao vây lấy Vệ Đình Húc.
Nàng phát hiện chỉ có một mình nàng là không cười.
Chân Văn Quân từ trên xe ngựa nhảy xuống, đột nhiên bóp cổ Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc lập tức ngửa người về phía sau, nương theo động tác ngã xuống để tiêu trừ lực đạo của Chân Văn Quân, nhân cơ hội xoay người trốn qua một bên. Nàng biết khí lực của Chân Văn Quân tuyệt đối vượt trên nàng, nếu như thật sự bị nàng bóp cổ e rằng chỉ có một đường chết.
"Văn Quân, ngươi tỉnh táo lại một chút." Eo của Vệ Đình Húc bởi vì động tác né tránh vừa rồi mà âm ỉ đau đớn, nàng biết chính mình e rằng không thể né tránh được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-vi-ngu-nhuc/1481170/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.