Ngoại thành Yên Hàng, Hắc Câu Sơn.
Khi Lý Phong cùng Vệ Đình Húc đang bị thương thật vất vả mới kéo được Chân Văn Quân hôn mê từ trong địa đạo ra ngoài thì đã mệt đến tứ chi rã rời, tay cũng không phải tay chân cũng không phải chân, Lý Phong nằm trên mặt đất điên cuồng thở dốc, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu thật thỏa mãn.
"Bệ hạ." Vệ Đình Húc nhắc nhở hắn hiện tại không phải là thời điểm để ngủ, "Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, để ngừa truy binh đánh tới."
Lý Phong trở mình đứng dậy, chỉnh chỉnh chiếc mũ nghiêng lệch ra sau đầu, chỉ vào Chân Văn Quân nói: "Nàng làm sao bây giờ? Chúng ta làm thế nào mang nàng đi đây?"
Vệ Đình Húc hỏi hắn: "Nơi này chính là Hắc Câu Sơn?"
"Phải! Trước kia ta luôn chạy đến trong núi này bắt gà rừng ăn!"
"Vậy A Liêu các nàng hẳn là từ nơi này mà đến, tính toán canh giờ hẳn là đang ở gần đây." Đôi chân của Vệ Đình Húc thật sự không thể tiếp tục nhúc nhích được nữa, nàng nhìn A Khung hai mắt si ngốc trong miệng lẩm bẩm, liền thử gọi tên của nàng, lại kêu một tiếng "A Lai", nàng đều không phản ứng, xem ra đã không còn cách nào trao đổi cùng nàng nữa rồi.
"Bệ hạ, vi thần có một yêu cầu quá phận."
"Ngươi nói."
"Sơn Hải Đô úy Trưởng Tôn Nhiên đang từ Hắc Câu Sơn chạy đến Yên Hàng, chính là đi theo con đường này. Hiện giờ chúng thần đều bị thương không thể hành động, đành phải làm phiền bệ hạ đi tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-vi-ngu-nhuc/1481330/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.