Nhóm người A Liêu đem A Hương đi chôn cất, đắp một phần mộ nho nhỏ.
A Liêu còn vì nàng làm một bài thơ, sau đó mới lưu luyến bịn rịn ngồi trên Thanh Viên đến hội hợp cùng Vệ Đình Húc và Chân Văn Quân.
Kỳ thật ngay từ đầu nàng cũng không biết Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân hai người thiết đặt bẫy rập, dụ địch xâm nhập, chỉ nghe nói Vệ Đình Húc lại muốn xuống tay đối với một mỹ nhân, vạn phần thương tiếc, sau đó xung phong đi theo đại quân của Chân Văn Quân, muốn để cho mỹ nhân được chôn cất an ổn. Sau khi A Hương hít vào đào nguyên hương hoàn toàn ngủ say, A Liêu và Chân Văn Quân cùng nhau uống một bầu rượu, nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, A Liêu cười lớn:
"Hai người các ngươi lại có thể độc địa như vậy!"
Chân Văn Quân nhanh chóng uống rượu lên ngựa, dự tính dẫn binh quay trở lại tập kích Diêu thị: "Thứ thật sự độc địa còn ở phía sau."
"Nói như vậy, ngươi cùng Đình Húc xem như là chân chính hòa hảo rồi?" A Liêu đứng ở trên ngựa hỏi nàng, "Chỉ có thật sự buông bỏ được khúc mắc của quá khứ mới có thể thẳng thắn đề cập đến những ân oán kia, thậm chí biến thành kế sách để mê hoặc địch nhân. Ngươi cùng Đình Húc. . . . . ."
A Liêu dừng lại ở chỗ này không hỏi tiếp nữa, chờ đợi Chân Văn Quân tự mình mở miệng.
Chân Văn Quân hỏi nàng: "Là Tử Trác bảo ngươi hỏi sao?"
"Không không không, ngươi cũng biết con người của ta trời sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-vi-ngu-nhuc/1481355/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.