“Anh còn muốn cái gì nữa đây?” Cô đã chịu thua rồi, anh lại còn không chịu để yên, điều này làm cho Thích Nghi cảm thấy bực bội.
“Cái tát lần trước, cô nghĩ tôi cứ cho qua như vậy sao?” Đông Phương Tín nhíu mày, lạnh lùng nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Cho tới bây giờ anh chưa từng chịu qua người loại đối đãi như vậy, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi đây?
Thích Nghi cười lạnh một cái: “Nếu không anh muốn như thế nào?”
Ánh mắt Đông Phương Tín cao thấp đánh giá cô, trong mắt hiện lên ánh sáng không đứng đắn.
Trong lòng Thích Nghi run lên, biết tốt nhất cũng không nên chọc vào người này, vì thế nghiêm mặt nói: “Anh cũng đừng quên trước khi tôi tát anh, là anh đối xử với tôi ra sao.”
“Như thế nào?” Anh cười như không.
Được tiện nghi còn ra vẻ! Cõi đời này sao lại có loại người bỉ ổi như thế chứ?
Thích Nghi không muốn cùng anh vòng vo, con ngươi chuyển động, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, rồi sau đó nói: “Kìa, anh nhìn xem.....”
Lúc cô nói, cánh tay chỉ hướng cầu thang đi xuống dưới.
“Nhóc con, cô nghĩ muốn lừa gạt tôi? Vẫn còn hơi non tay một chút đó!” Đông Phương Tín đương nhiên không tin, từ lúc ánh mắt cô nhìn ngó xung quanh, anh liền hiểu là cô muốn chạy trốn. Nhưng mà, dưới tầm mắt của anh, cô có thể thành công à?
Ngay lúc anh đang vui vẻ vì nhận ra quỷ kế của cô, bỗng nhiên mũi giày bị một lực mạnh đè lên, anh nhịn không nổi cong lưng một cái.
Ngay lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngai-ceo-ki-ten-ket-hon-di/2447385/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.