(Bonus nhạc nền lỡn mợn ngọt ngờu)
"Em sợ rằng Envia sẽ làm gì ta sao?" nụ cười của hắn dường như không thể ngừng lại được.
"Vâng.... Vì ngài là một kẻ háo sắc biến thái....nên em không an tâm." tôi híp mắt liếc hắn, phô bày trần trụi sự nghi ngờ của bản thân.
"Háo sắc biến thái? Haha...Ta chỉ háo sắc biến thái với em thôi.... Đừng lo, dù Envia có quyến rũ ta cỡ nào, cũng không bằng em được."
"..." tôi nói có sai đâu, háo sắc biến thái đã ăn sâu vào máu hắn rồi.
"Ừm, em không lo nữa..." nói là vậy nhưng lo vẫn cứ lo.
Đột nhiên Paric ngồi dậy bảo tôi đi với hắn đến một nơi.
"Đi đâu vào đêm hôm thế này?"tôi vội vàng tròng bộ quần áo vào.
"Sang ngày mới rồi." hắn véo nhẹ mũi tôi.
Chúng tôi trong bộ đồ mùa đông dày cộm mà ấm áp, đôi chân nhỏ của tôi bước theo dấu chân của Paric trên tuyết cho đến khi cả hai đều đến một nơi cao hơn ngôi làng, tầm nhìn thoáng đãng hơn, từ đây tôi có thể thấy được vô vàn vì sao và thậm chí cả những tia sáng từ trên trời chiếu xuống mặt đất, chúng có rất nhiều màu nhưng trước đây khi nhìn từ xa, tôi thường thấy chúng có màu xanh lá.
Nhưng dưới tiết trời giá rét trên đỉnh núi thế này, ngồi khơi khơi ra đó không phải là một ý kiến hay. Tôi phụ Paric gom nhánh cây khô lại để làm đống lửa, khổ nỗi chúng toàn ẩm ướt, mãi một lúc sau mới chịu cháy. Tay chân tôi tê cóng đến độ chẳng còn cảm nhận được chúng nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngai-cuu-den/433484/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.