Đến nhà, hắn bỏ tôi xuống, mở cửa rồi lôi tôi vào sau đó đóng cửa thật mạnh. Hắn đẩy tôi vào tường, tay hắn chống hai bên bao vây tôi. Bầu không khí xung quanh thật áp lực. Hắn gầm gừ với tôi.
"Lanie, em chán sống rồi phải không?" tôi cúi gằm mặt xuống không dám đối mặt với hắn. Nhưng vẫn bị hắn bóp mặt nâng lên bắt tôi phải nhìn thẳng vào mặt hắn. Rồi hắn gầm lên.
"NÓI."tôi giật mình, rươm rướm nước mắt nhìn hắn. Giọng tôi cùng cả cơ thể run lên.
"Tôi...tôi tôi...tôi..." đầu óc tôi trống rỗng không nghĩ ra một chữ gì để nói, nước mắt tôi trào ra dù tôi thật sự chẳng muốn.
"Khóc cái gì? hả? Oan ức lắm hả?"
"K..kh...không..có...." hắn bóp lấy miệng tôi.
"Tại sao trốn? Mấy ngày nay ta làm gì quá đáng với em sao?"
"N..ngài...ngài... không cho tôi thời gian riêng tư."
"Bởi vì em trốn chạy, ta không còn cách nào khác. Lúc nãy cũng vậy, vừa đi khỏi một tí thì đã bày kế cùng con bé kia trốn ta..."
"Vì ngài...vì ngài...bắt tôi phải giao phối với ngài nên tôi cũng không còn cách nào khác. Làm ơn tha cho tôi đi, tôi rất sợ cảm giác đó.." đây đều là những lời từ tận sâu trong suy nghĩ của tôi.
"Sợ tại sao còn chọc giận ta?..." phải rồi, đều là do bức thư tôi lăng mạ hắn mà ra. Nếu không thì có lẽ hắn cũng chẳng trói tôi lại để trả thù khiến tôi sợ hãi bỏ trốn. Tôi không còn gì để chối cãi cả. Hắn nói tiếp.
"..hừ, sợ cảm giác đó vậy cái đêm ở chỗ lũ Sói là ai nằm dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngai-cuu-den/433503/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.