Edit: Lam Sắc
Diệp Lạc thấy Vô Nhai đến thì cũng đã đoán được đại khái: “Ngày mai các ngươi đi?”
Vô Nhai cũng không kinh ngạc, hắn ôm kiếm, im lặng gật gật đầu.
Diệp Lạc cười cười, đi lên vỗ vỗ vai hắn: “Đừng như vậy, thật không giống ngươi chút nào. Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên tách ra. Lần sau ngươi tới Sùng Hưng, ta dẫn ngươi đi ăn nhé.”
Vô Nhai nhếch miệng: “Lần sau sẽ không bây giờ.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lạc, ánh mắt sáng ngời: “Tiểu thư, cho ta ở lại đi.”
Câu trả lời của hắn ngoài dự tính của Diệp Lạc, nàng bình tĩnh nhìn Vô Nhai nói: “Là hắn bảo ngươi đến?”
Vô Nhai gật đầu, lại lắc đầu: “Tự ta muốn ở lại.”
Hắn biết, chủ tử cũng lo lắng cho tiểu thư, nếu hắn có thể ở bên cạnh tiểu thư, chủ tử nhất định sẽ an tâm hơn.
“Vô Nhai.“ Diệp Lạc nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Nếu có một ngày, sư huynh giơ kiếm về phía ta, ngươi sẽ giúp ta hay là giúp hắn?”
“Vương gia sẽ không như vậy.” Vô Nhai nói vừa nhanh vừa vội.
Diệp Lạc lại nở nụ cười: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, hắn sẽ làm, chúng ta đều biết mà, không phải sao?” Nàng đưa tay khoác lên vai Vô Nhai, đè lại: “Vô Nhai, ngươi không thể ở lại. Ta sẽ không để ngươi gặp tình cảnh khó xử như vậy. Ngươi đi đi, các ngươi đi đi. Sư huynh cũng được, ngươi cũng được, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ. Từ nay về sau, mặc kệ là phải rút đao với đối phương, đều không cần do dự.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/2612739/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.