Edit: Lam Sắc.
Cửa ải cuối năm đã đến, nhưng trên dưới quốc gia, đều không hề vui mừng.
Lúc hoa mai nở rộ thì Sùng Hưng vương triều đồng ý tri viện cho Ninh Triển Thư. Việc xuất binh tới Dực quốc, trợ giúp bình định nội loạn, do Uy Viễn Đại tướng quân Lục Uy Viễn mang theo mười vạn quân xuất chinh.
Lúc đại quân xuất chinh, Quân Hoằng đứng trên trên đài, đưa tiễn bằng rượu.
Diệp Lạc đứng phía xa, ngóng nhìn đoàn người sắp đi xa kia. Đập vào mắt lại chỉ có một bóng người mặc khôi giáp bóng loáng phản chiếu ánh nắng. Nàng biết, mất người Diệp Nhất đã nhập ngũ, tuy chỉ là tân binh, nhưng với võ nghệ siêu quần, nên nằm trong danh sách xuất chinh lần này.
“Luyến tiếc à?” Phong Gian Ảnh hỏi nàng.
Diệp Lạc gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Phong Gian Ảnh dán sát vào nàng: “Ngươi có biết bây giờ trông ngươi giống cái gì không?”
“Cái gì?”
“Giống như cái được gọi là mẹ.”
Diệp Lạc trừng mắt, suy nghĩ một lát, lại im lặng. Đúng vậy, tâm trạng này rất giống một bà mẹ có con đi xa. Muốn bọn họ vượt qua sóng gió để trưởng thành hơn, nhưng đến ngày chia ly thì lại không muốn buông.
“Phong Gian, bọn họ sẽ bình an trở về chứ?”
Phong Gian Ảnh vỗ vai nàng thật mạnh: “Chỉ cần không gặp phải tám thị vệ thân cận của Phong Phi Tự, bọn họ sẽ có thể toàn thân trở về.”
“Không.“ Tiếng vó ngựa dần đi xa, đám bụi đất bay tứ tung cũng chậm chậm biến mất. Diệp Lạc thu hồi tầm mắt từ một phương xa: “Cho dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/2612752/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.