…Tâm trạng chán nản của Thẩm Phồn Tinh càng tăng hơn khi nhận được tin nhắn của Bạc Cảnh Xuyên báo chín giờ anh sẽ lên máy bay.Hứa Thanh Tri thấy cô cả ngày ủ rũ không nói gì, không phải đi xã giao là sẽ điên cuồng làm việc trong văn phòng.Thẩm Phồn Tinh đang mặc một chiếc áo khoác trắng, thử nghiệm lại nhiều lần các sản phẩm mới trong phòng nghiên cứu.Trước buổi trưa, cô rời khỏi phòng thí nghiệm vào văn phòng, vừa đặt chân vào cửa Hứa Thanh Tri từ phía sau đã xông vào.“Đi, Phồn Tinh, chúng ta đi ăn bù bữa cơm trưa ngày hôm qua.”Ngay cả nói cũng phải nói như súng máy, hấp tấp vội vàng giống như sợ người khác cướp lời.“Chỉ là một bữa cơm trưa thôi, cậu làm gì mà hấp tấp dữ vậy?”“Dù bận thế nào chúng ta cũng phải ăn cơm trưa. Tớ cũng đâu phải là người máy, ở phía đông thành phố vừa mới mở một nhà hàng không tồi. Chúng ta đi thử xem sao.”….Hứa Thanh Tri vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Phồn Tinh.“Cuối cùng cũng có cơ hội đi chung rồi, cậu nói xem, chúng ta làm chung một công ty mà có gặp nhau được mấy lần đâu. Thật là…”Sau một tiếng thở dài, là một sự im lặng đến đáng sợ.Trái tim Thẩm Phồn Tinh nặng trĩu.“Ừ, chúng ta đều lớn cả rồi. Đều mang trên vai trách nhiệm của một người trưởng thành, còn phải tự mình lo cho bản thân.”“Ôi…tớ nhớ ra là sắp tới sẽ là ngày kỉ niệm một trăm năm thành lập trường trung học T đó, chúng ta cùng đi đi. Bao nhiêu năm không gặp rồi, đi xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngai-tien-sinh-hay-kiem-che/2232752/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.