Khi Tiêu Lăng Thiên trở lại đã gần giờ Tý, hôm nay nghị sự cùng các chư tướng cả ngày, sắp xếp chặt chẽ chu đáo cho cuộc chiến, hắn đã có chút mệt mỏi. Vừa định thay y phục đi ngủ đã nghe thị vệ bẩm báo Minh Nguyệt từ giờ Mẹo đã chờ hắn trở về, đến giờ vẫn còn ở sảnh chờ. Tiêu Lăng Thiên hoảng hốt, sợ Dạ Nguyệt Sắc xảy ra chuyện gì, vội vàng truyền kiến.
Khi tiến vào thấy Nguyệt Minh cũng không có gì bối rối, Tiêu Lăng Thiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Tuy hắn đã sắp xếp rất nhiều người bảo vệ Dạ Nguyệt Sắc, nhưng biên thành vẫn không thể so với hoàng cung, hắn thật sự rất sợ không bảo vệ nàng chu toàn, làm cho nàng gặp nguy hiểm.
Kể từ khi xuất cung, Tiêu Lăng Thiên liền phân phó mọi người ở bên ngoài không cần mỗi lần đều quỳ lễ, vì vậy sau khi đi vào Nguyệt Minh chỉ vén váy thi lễ với Tiêu Lăng Thiên.
“Cung thỉnh điện hạ kim an.”
“Miễn lễ,” Tiêu Lăng Thiên nhẹ khoát tay, “Đã trễ thế này, xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ vẫn luôn chờ điện hạ trở lại, ngay cả bữa tối cũng chưa dùng, điện hạ có muốn đi xem hay không?”
“Chưa dùng bữa tối?” Hắn nhíu đôi lông mày thanh tú, đứng lên đi ra ngoài. “Có chuyện gì sao?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là hai canh giờ trước đã đuổi nô tỳ ra ngoài, nói là điện hạ trở lại thì về bẩm báo một tiếng.”
Tiêu Lăng Thiên gật đầu, bước chân càng nhanh. Phủ tri châu không rộng lớn như hoàng cung, trong chốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngam-vinh-phong-ca/1421257/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.