Lúc này Lăng Chân mới thở phào nhẹ nhõm, cánh tay đang giãy giụa cũng thả lỏng.
"Là anh à, làm tôi sợ muốn chết..."
Nhìn thấy đó là Ngụy Tỷ, sự cảnh giác của Lăng Chân yếu đi rất nhiều. Cô cũng không nhận ra mình vẫn đang bị anh ôm chặt, cô cúi đầu: “Anh biết không, vừa rồi có rất nhiều người đuổi theo tôi, thật đáng sợ, người không biết còn tưởng tôi nổi tiếng lắm cơ..."
Ngụy Tỷ trấn an sờ sờ sau gáy của cô. vòng eo trong tay thon thon nhỏ nhỏ, anh vô thức vuốt ve một cái.
Ngụy Tỷ cao hơn cô một cái đầu, từ góc độ của anh nhìn xuống, làn da sau gáy của cô gái trắng mịn, lông tơ mềm mềm.
Mùi trên cơ thể cô ấy rất quen thuộc, thơm mát dễ chịu và có chút ngọt ngào. Thật lâu sau lại lưu luyến trên chóp mũi, khiến tâm hồn đang xao động bồn chồn của người ta từ từ tĩnh lặng lại.
“Vậy thì đừng nổi tiếng nữa.” Ngụy Tỷ thì thào.
Giọng nói từ tính bên tai, Lăng Chân giật mình một cái, lúc này mới nhận ra khoảng cách quá gần, cô vội vàng lùi lại và cách xa ra một chút: "Tôi không sao rồi."
Mặc dù quen biết đã lâu, Lăng Chân đã không còn quá bài xích với anh, tiếp xúc qua lại bình thường cũng không sao, nhưng dù gì thì mối quan hệ của hai người cũng không thích hợp vượt quá ranh giới.
Ngụy Tỷ thấy tốt thì nhận thấy hết thì thôi, tự nhiên cũng buông cô ra, thu bàn tay ra phía sau lưng, xoa xoa ngón tay.
Lăng Chân nhướng mắt hỏi: "Đúng rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-can-chong-cu-vai-phan-dien-hac-hoa/1828858/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.