Lăng Chân cũng cảm thấy mình thật là hư.
Cô cảm thấy trong lòng không thoải mái vậy mà còn kéo Ngụy Tỷ theo cùng.
Tiểu tiên nữ có giáo dưỡng không nên như vậy, thế nên Lăng Chân đạp chân xuống: "Vậy em về phòng đi ngủ."
Ngụy Tỷ vươn tay giữ lấy cổ chân dưới ống quần mặc ở nhà rộng thùng thình của cô, một đoạn mảnh mai mịn màng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa: "Anh nói sai rồi, người bắt nạt em mới xấu."
Lăng Chân cụp mắt xuống: "Hừ."
Khuôn mặt nhỏ cỡ một bàn tay của cô trắng như sứ, đuôi mắt hơi nhòe đỏ, đôi mắt long lanh bị hàng lông mi dày che phủ. Bộ dạng vừa đáng thương vừa nũng nịu, yêu kiều đến mức có thể bóp chặt trái tim của người ta.
Ngụy Tỷ cũng không hỏi nữa, ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng và thấp giọng dỗ dành một hồi.
Giọng của người đàn ông trầm ấm dịu dàng, Lăng Chân nghe ra được sự nuông chiều bên trong giọng nói ấy, cô co chân lại và không phát ra âm thanh nào.
Sự buồn giận trong lòng từ từ, từng chút một tiêu tan.
Nỗi lòng của cô gái nhỏ rất dễ cảm nhận được, Ngụy Tỷ đợi cô bình tĩnh lại rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Nói anh nghe được chưa?"
Lăng Chân trải qua sự nhiệt tình của anh xong, nên bây giờ cảm thấy hơi xấu hổ.
Chỉ vì một vấn đề nhỏ nhặt như vậy mà ấm ức đáng thương, đúng là không có tiền đồ quá đi mà. Huống hồ cô cũng đã mắng lại đối phương rồi.
Cô ấy móc móc phần vải trên đầu gối, nhỏ tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-can-chong-cu-vai-phan-dien-hac-hoa/1828902/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.