Ngụy Viễn Lâm ưỡn lưng, nhe hàm răng ố vàng, cười với Ngụy Tỷ.
Xe là siêu xe, tòa nhà công ty cũng rất khí phái. Ngụy Viễn Lâm nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái thông qua cửa kính xe.
Ông ta đã bị hại bao nhiêu năm nay phải vào phía nam kiếm sống, còn hai mẹ con họ thì lại hưởng phúc bao nhiêu năm, đã đến lúc phải hiếu kính ông rồi.
Ngụy Tỷ không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy ông ta.
Anh đậu xe bên lề đường, sau đó tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe. Thân hình anh một mét tám sáu, đi tới trước mặt Ngụy Viễn Lâm, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống.
Bên dưới từng cọng từng cọng bắn ra ánh mắt hờ hững băng lãnh, anh nhìn ông ta như thể nhìn một vật chết.
Dù gì Ngụy Viễn Lâm đã mười năm không gặp Ngụy Tỷ rồi. Ông ta không ngờ thiếu niên trầm mặc bị đánh đập năm đó giờ lại cao hơn ông ta nửa cái đầu, khí thế lấn át khiến người ta thấy nghẹt thở.
Còn người đàn ông từng giơ nắm đấm giờ đã trở thành một ông già héo rục.
Tuy nhiên, ông ta không hề lo lắng.
Vì đứa con này của ông, giờ đã có điểm yếu. Những người có điểm yếu rất dễ bị đả kích, lẽ ra Ngụy Viễn Lâm nên dạy anh điều này từ khi còn nhỏ.
Ông ta cười: "Tao vẫn chưa chết, có vui không?"
Ngụy Tỷ nhếch môi.
"Đừng lãnh đạm như vậy chứ? Đã lâu không gặp rồi, tao đến tìm mày ôn chuyện cũ một chút mà thôi. Tao thấy hiện tại mày đang sống rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-can-chong-cu-vai-phan-dien-hac-hoa/1828946/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.