Chương này mình lấy tên này theo một bài thơ của Vương Hàn_Một nhà thơ thời Thịnh Đường. Bài “Lương Châu Từ” mà mình rất thích.
“Bồ đão mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi”
Nghĩa là rượu ngon(bồ đào) chứa trong ly quý
muốn uống thì kèn xuất quân(tiếng đàn tỳ bà) bắt mình phải lên ngựa
vậy nếu tôi phải say sưa ngòai mặt trận xin bạn đùng chê cười
vì xưa nay có mấy ai đi chinh chiến mà trở về đâu …
(Cười… ^^!!! Mình cũng có tâm hồn thơ văn đó chứ???)
Tử Hạo nhìn Văn Hạo đang trầm mặc nhìn ly trà chỉ lắc nhẹ rồi thở dài.
“Đệ đang có tâm sự?” Hắn nhấp một hớp trà rồi hỏi nhưng cũng là khẳng định.
“Tình hình biên ải lại có biến! Tử Long mới cho Thuý Điểu (một loại bồ câu đưa tin cơ mật đã được quân đội huấn luyện) hồi báo tộc Ngoã Man phía bắc có động tĩnh, hằng ngày không ngừng đưa quân đến các trấn quanh biên ải cướp bóc, quấy phá, thậm chí còn hống hách bắt người.” Văn Hạo chậm rãi đáp.
“Đệ dự định trở lại biên ải? Việc ở đó cứ giao cho Tử Long, đệ cũng chỉ mới về kinh thành được ba tháng” Tử Hạo nhíu mày, đặt tách trà xuống bàn.
Văn Hạo chậm rãi lắc đầu: “Tộc Ngoã Man tuy là một tiểu quốc phía Bắc, lấy du canh du cư làm trọng điểm, nhưng người dân Ngoã Man lại anh dũng thiện chiến, có kinh nghiệm quanh năm trên lưng ngựa. Lại nói, tuy dân số Ngoã Man ít, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-nam-van-nam/1428972/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.