Độc tố trong người của Tuý Linh được Ngạn Phong giải trừ rất thuận lợi.
U Tĩnh Dược giúp nàng hồi phục rất nhanh, nhưng để che mắt Tinh Khâm Sứ bọn người thì trước mắt vẫn phải đóng giả màn kịch trúng độc và đang tìm cách giải.
Nàng tỉnh lại, Ngạn Phong giúp nàng bón thuốc bổ.
"Ta không uống nữa đâu"
Hắn đưa muỗng thuốc tới, nàng cự tuyệt đẩy ra, cau mày không muốn uống thêm nữa.
"Sao?"
"Thuốc đẳng"
"Thuốc đắng mới giã được tật"
"Ta không có tật"
Nàng cứng họng cãi lại.
"Còn một chút nữa, ngoan, uống hết"
Ngạn Phong mỉm cười, hẳn rất hiếm khi cười, nhưng đối với một mình Tuý Linh, hãn không hề khiêm tốn một chút nào.
Tuý Linh cảm thấy đắng đắng trong cổ họng, nàng rất sợ phải uống tiếp cho nên ra sức lắc đầu cự tuyệt.
Dù sao, nàng cũng đâu có mệnh hệ gì nữa? Nàng lắc lắc đầu bĩu môi "Ta không uống"
"Bổn tôn cho nàng suy nghĩ lại"
Tuý Linh lập tức đưa chăn lên che quá miệng, ánh mắt cầu xin nhìn Ngạn Phong.
Nàng lại lắc đầu, giọng nói bị chăn làm nghẹt lại "Không uống"
Ngạn Phong dốc một hơi hết cạn, hắn giật chăn của nàng, kéo người Tuý Linh sát người mình.
Hắn áp môi mình lên môi nàng, đưa thuốc vào trong miệng Tuý Linh ép nàng uống đi xuống.
"ực."
Tiếng ực rõ ràng phát ra lớn, Ngạn Phong rời môi nàng, hản liếm liếm vành môi, nở một nụ cười tà mị.
Tuý Linh nhăn mày nhăn mặt nhìn hắn.
Nàng trực tiếp xông đến xô người Ngạn Phong ngã xuống giường.
Nàng ngồi đè lên bụng hẳn, nhéo má
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-thieu-truy-tim-vo/610850/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.