Những lời này là thật, thậm chí Trần Lục Nam còn không ngừng nghĩ về nó nhiều hơn một lần.
Mặc dù trong cuộc sống của anh rất ít khi gặp được trẻ con, nhưng thỉnh thoảng khi tham gia các hoạt động, hoặc là bữa tiệc tối gì đó… anh sẽ gặp được một số đối tác thảo luận về con của mình.
Không phải là cố ý, thỉnh thoảng vô tình nhắc đến một câu, hoặc là khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt họ khi con của họ gọi điện thoại cho họ, Trần Lục Nam đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh.
Nếu là con của anh và Nhan Thu Chỉ, nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Anh thích diện mạo đứa trẻ giống Nhan Thu Chỉ, như vậy anh sẽ càng yêu con hơn. Anh cũng hy vọng tính cách của đứa trẻ không giống anh, quá nhàm chán, làm cho người ta không thích, giống Nhan Thu Chỉ là tốt nhất, thỉnh thoảng kiêu căng không nói đạo lý, nhưng nội tâm lại mềm mại và rất tốt bụng.
Con của họ chắc chắn sẽ có một đôi mắt đẹp, bây giờ những đứa trẻ đều lớn lên rất dễ thương, con của họ nhất định cũng như vậy.
Khi con lớn hơn một chút, Trần Lục Nam sẽ dạy con gọi người, mong con mở miệng gọi cha mẹ, và cũng mong con trưởng thành tốt hơn.
Rất nhiều rất nhiều, Trần Lục Nam đều đã nghĩ qua.
Anh hôn Nhan Thu Chỉ, kéo suy nghĩ của mình về, từ đó đẩy ra một chút.
"Nhưng đó chỉ là mong đợi."
Anh trọng điểm nhấn mạnh: "Đừng miễn cưỡng, con cái là chuyện của hai người, anh thật sự đã nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngan-van-loai-tam-dong-thoi-tinh-thao/2221546/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.