Trở lại Bất Quy sơn ( nhị )
Quả nhiên đêm đó Tiểu Man lại bắt đầu phát sốt.
Nàng đúng là kiểu người càng sốt càng lên tinh thần, hai mắt mở to, sáng rực, nhưng nàng không chịu ngủ, cứ một lát lại kêu một câu: “Này, người kia, này, ta muốn uống nước.”
“Này, người kia, lửa không đủ to, ta lạnh.”
“Người kia, để kiếm của ngươi xa một chút, nhìn thấy thật dọa người.”
“Này, người kia…”
“Ngươi đủ chưa?” Trạch Tú nhịn tới hơn nửa đêm, rốt cục không nhịn nổi nữa.
Tiểu Man ho khan vài tiếng, vẻ mặt đau đớn, làm như ngay cả khí lực để ho cũng không còn nữa, trong mắt ngập nước, run giọng nói: “Là ai… vứt ta – một thiếu nữ – một mình ở sa mạc… Mệnh ta thật khổ, lúc nào cũng bị người khi dễ, không bằng đâm đầu vào tường chết còn tốt hơn.”
Trạch Tú cảm thấy gân xanh trên đầu nổi hết lên, nhắm mắt nhẫn nại nói: “Ngươi muốn gì?”
Tiểu Man đáng thương nói: “Ta đói bụng. Đói bụng cả một ngày, tối lại bị sói đuổi, đều là tại ai đó…”
“Không cần nhiều lời!” Trạch Tú vội vàng ngắt lời nàng, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai chạy đi đập vỡ mấy khối bánh, thả vào nước sôi, đưa đến trước mặt nàng, “Ăn!”
Nàng khinh thường đồ hắn mang đến, tiếp tục dùng giọng hát xướng mà khóc: “Ta muốn ăn mì Dương Xuân, thịt bò kho, vịt quay.”
“Sa mạc làm gì có mấy thứ này!” đôi lông mày Trạch Tú nhếch lên, thấy nàng định mượn đề tài để nói chuyện của mình, liền giật lại cái bát: “Không ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-du-giang-ho/2188258/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.