Đoàn Phiến Tử (nhị)
“Tiểu chủ!”
Thanh âm hắn nhẹ tựa gió, ôn nhu như một đóa hoa.
“Đưa tay ngươi cho ta xem!”
Tiểu Man cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, chậm rãi lùi đến bên giường, đưa tay lay Liên Y, vội la lên: “Liên Y! Mau tỉnh lại!”
Lời còn chưa dứt, Liên Y mới “Uh” có một tiếng, sau đầu đã có một trận gió động, một ngón tay thon dài điểm lên huyệt đạo, Liên Y nghiêng đầu, tiếp tục ngủ vùi.
Tiểu Man hoảng sợ, toàn thân cứng đờ, há miệng định kêu, lại nhớ ra Trạch Tú không ở đây, Gia Luật Cảnh chỉ là cái gối thêu hoa, Căn Cổ lại chỉ là hài tử, có gọi cũng không làm được gì.
Được rồi, cuối cùng đều phải dựa vào chính mình.
Nàng chậm rãi xoay người, nhìn Thiên Quyền chằm chằm, hắn đã đứng trước mặt nàng, nhìn qua giống như không có ác ý, nhưng dường như cũng không có thiện ý gì, nàng rối loạn một chập, chỉ phải nói: “Ngươi… chính ngươi nói đi theo Trạch Tú rất tốt, hiện giờ… giờ lại muốn làm gì?”
Thiên Quyền nói: “Ta đến xem miệng vết thương của ngươi, đưa tay cho ta!”
Tiểu Man đưa tay ra sau lưng, run giọng nói: “Miệng vết thương không sao! Không cần ngươi xem, tất cả đều tốt, không có gì dị thường.”
Thiên Quyền nhẹ thở dài, “Xem ra ngươi đã biết rồi.”
“Ta… ta không biết gì hết. Biết cái gì cơ?” Nàng giả ngu.
Thiên Quyền không thèm vòng vo với nàng, thấp giọng nói: “Thanh long cổ tuy lợi hại nhưng chỉ cần dùng dẫn tử thì vẫn có thể kéo dài thời gian phát tác.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-du-giang-ho/2188299/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.