Tạ Hiểu Yên nhìn vẻ mặt vô tội của Lăng Tiêu, sự căm hận trong lòng càng dày đặc hơn, ánh mặt lạnh như băng nhìn Lăng Tiêu, nói tiếp:
- Từ ngày đó, ta đã hận ngươi! Ta vốn nghĩ rằng, loại rác rưởi như ngươi chết sống có quan hệ gì tới ta chứ? Thật sự là không ngờ, Tạ Hiểu Yên ta cũng có lúc nhìn lầm người. Không ngờ ngươi ẩn nấp sâu như vậy! Nếu lúc trước ngươi biểu hiện ra tài năng của mình, có lẽ ta sẽ yên tâm gả cho ngươi, giúp chồng dạy con, an ổn cả đời.
Nhưng Lăng Tiêu, rõ ràng ngươi có bản lĩnh như vậy, mà lại giả bộ rác rưởi, vô dụng, làm cho người ta chán ghét, làm cho người ta phản cảm! Còn cố tình giống như một con ruồi, cả ngày quanh quẩn bên cạnh ta. Ngươi biết rõ là Tạ Hiểu Yên ta chỉ là con của một thương nhân, nhưng cũng có chí hướng to lớn, sao có thể gả cho loại rác rưởi chứ? Đừng nói là ngươi, cho dù là thái tử, ta cũng không thèm!
Vầng thái dương đã hạ xuống sát đường chân trời, Tạ Hiểu Yên ngoảnh mặt về phía Tây, vừa lúc đón ánh dương cuối ngày, đôi mắt xinh đẹp trên khuôn mặt tuyệt mỹ chớp lóe một tia điên cuồng.
Liệt Dương và Liệt Khuyết, cả bốn thị nữ ngồi bên kia, đều kinh ngạc nhìn Tạ Hiểu Yên. Bất kể trong lòng Tạ Hiểu Yên ác độc thế nào, nhưng cô gái này vẫn khiến mọi người của Liệt gia có ấn tượng đó là một thục nữ khí chất cao quý, chưa từng thấy nàng có biểu hiện điên cuồng như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-kiem-lang-van/780246/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.