Đám người Tần Khuê sững sốt, trên mặt thoáng qua vẻ thất vọng, sau đó mỗi người lại lên tiếng chửi mắng.
“Con mẹ nó, tên Tần Ngạo Lạc kia, chẳng lẽ không hiểu chuyện mà chừa chút cơm thừa canh cặn cho anh em hả? Hại ông đây bình thường nịnh nọt nó khắp nơi.”
“Aiz, đi không chuyến này rồi.”
“Còn đụng phải tên phế vật Thất thiếu gia tinh thần thất thường này nữa, thật xui xẻo mà.”
Trong lúc nói chuyện, đám người đó còn dùng ánh mắt đồng tình và đáng thương.
Rõ ràng bọn họ đã xem cử chỉ lời nói kỳ lạ hôm nay của Ngạo Phong là hậu quả của trận đánh độc ác hai ngày trước mà cô gặp phải đó.
Đám người Tần Khuê không nghĩ Ngạo Phong sẽ nói dối, mục đích bọn họ chẳng qua là tiền, thấy tên phế vật Thất thiếu gia này dường như có hơi bất thường nên cũng không muốn ở đây dây dưa với cô thêm nữa, dù sao cũng là thiếu gia dòng chính, lỡ như tinh thần cô thật sự có vấn đề, chẳng phải bọn họ phải gánh tội giúp Tần Ngạo Lạc sao?
Nghĩ đến đây, một đám thiếu niên đang tụ năm tụ bảy xoay người rời đi tới cửa ngoài sân huấn luyện, kể cả Tần Khuê, hiếm có khi lại không kiếm chuyện với Ngạo Phong.
Tần Phi vẫn luôn đứng bên trong quan sát, nhìn thấy thế, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi thở này vẫn còn chưa ra hết đã bị cậu hít vào trong chớp mắt.
“Từ từ đã!” Ngạo Phong vốn đang lười biếng dựa vào cánh cửa, bỗng nhiên đứng thẳng người lên, tiếng quát trong trẻo mà lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-phong/2536635/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.