Ngoài Tần Ngạo Hải, đám thanh niên nhà họ Tần nhìn Ngạo Phong lại thêm một chút ghê tởm, họ rõ ràng rất ghét bị liên lụy bởi kẻ vô dụng này, hủy hoại danh tiếng của gia tộc.
Lông mày của Ngạo Phong khẽ giật giật, ngay từ đầu cô đã thầm tự hỏi, chẳng lẽ bọn họ không biết cô đã là huyễn sư ư? Những người này vẫn coi mình là người nhà họ Tần, còn tưởng rằng mình vẫn là “Thất Thiếu Gia phế vật”, Tần Liêm không nói chuyện của mình ra ư?
Nhìn quanh một lượt, Ngạo Phong càng thêm chắc chắn vấn đề từ biểu hiện của mọi người, trong đầu chợt lóe lên.
"Vô… vô dụng? Còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần?" Lôi Ngự Phong sửng sốt, mắt trợn tròn.
Trời ơi! Trò đùa quốc tế à? Tên siêu biến thái có thể hù chết người này thực sự bị gọi là phế vật sao? Cô là rác rưởi, vậy họ là gì?
Lúc này, Lôi Ngự Phong không khỏi nghi ngờ mắt nhìn người của gia chủ nhà họ Tần, anh ta thật muốn hỏi ông ta rằng, ông già rồi nên bị hoa mắt đúng không? Đuổi cổ một siêu thiên tài có tài năng vượt trội hơn cả Quân Lạc Vũ của Huyễn Điện Ánh Sáng? Chuyện kiểu này chắc chỉ mỗi ông ta là làm ra được thôi!
"Đúng vậy, vì vô dụng nên từ nhỏ tôi đã bị bắt nạt ở Tần Thành rồi.
Mấy tháng trước, tôi bị hai anh em Tần Ngạo Lạc đánh đến mức suýt chút nữa không tỉnh lại được.
Từ đó, tôi không muốn ở lại Tần Thành nữa, nhưng cũng cảm ơn trận đòn nhớ đời đó của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-phong/2536675/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.