Mạc Thiên Cơ nhìn chiến cuộc, nói: "Đúng vậy."
Sở Nhạc Nhi thản nhiên nói: "Bản thân ta lại không thấy như vậy. Kỳ thật, hai người các ngươi đều không có ai coi thường đối phương. Ngược lại còn đều cho rằng đối phương quá mức lợi hại. Cho nên, các ngươi hiện tại tuy đều hết sức chăm chú, tự cho là toàn lực đối phó, nhưng càng như vậy, ngược lại càng có nhiều vướng bận, càng thêm không thể toàn lực ứng phó! Cái đó gọi là tùy tâm sở dục. Chỉ có như vậy mới có thể chân chính dốc hết toàn lực!"
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ sáng lên, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Sở Nhạc Nhi nói: "Kỳ thật, bất kể trước mặt là người, là thần, hay là ma, nhưng Mạc Thiên Cơ ngươi chính là Mạc Thiên Cơ. Điểm này vĩnh viễn không thay đổi!"
Nàng quay đầu lại, ánh mắt chớp động quang mang, nhẹ nhàng nói: "Mạc Thiên Cơ vĩnh viễn không thể biến thanh Sở Dương, cũng không thể biến thành Ngạo Tà Vân."
"Đúng vậy, mặc kệ trước mặt là người, là thần hay là ma. Mạc Thiên Cơ ta chính là Mạc Thiên Cơ. Sẽ không biến thành Sở Dương, cũng không biến thành Ngạo Tà Vân. Điểm này vĩnh viễn không thể thay đổi." Mạc Thiên Cơ chỉ cảm thấy trong lòng mình, giống như một thứ gồng xiềng vô hình, đột nhiên bị mấy câu nói ngắn ngủi của Sở Nhạc Nhi phá nát.
Thật giống như một người sống trong hắc ám lâu ngày, đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một cánh cửa mở ra. Tất cả hắc ám âm trầm đều biến mất. Chỉ có ánh mặt trời sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-cuu-trong-thien/120306/chuong-1575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.