Sở Dương cười âm hiểm. Người của Tiêu gia, đêm qua ta cũng đả thương không ít đâu... Hừ hừ, chỉ là hiện tại thực lực không đủ, có nên lưu cho Tiêu gia một chút mặt mũi không đây?
Kiếm linh ở trong Cửu Kiếp không gian cũng trầm tư, nói: "Hiện tại, thực lực của ngươi ở Sở gia còn không có chỗ đứng chân. Nếu như tùy tiện xung đột với Tiêu gia, căn bản không thể nào chống lại đối phương. Nếu như đối phương quá phận, cũng chỉ có thể lui một bước."
Kiếm linh nói như vậy, thuần thúy chỉ là hảo ý, hơn nữa cũng là biện pháp xử lý thích hợp nhất hiện tại.
Nhưng một câu đó, lại khiến Sở Dương cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất!
Thâm trầm gật đầu nói: "Được rồi, bề ngoài đương nhiên phải lưu cho bọn hắn chút mặt mũi."
Trong lòng kiếm linh nhảy thót một cái: Bề ngoài?
Chẳng lẽ bên trong ngươi còn muốn giở trò nữa sao? Ngươi đã đả thương hai mươi người của người ta rồi, không ngờ vẫn còn cảm thấy uất ức? Chưa bao giờ thấy cái loại chỉ biết chiếm tiện nghi mà không muốn ăn thua thiệt như ngươi...
Sở Dương mỉm cười trong ý niệm: "Kiếm linh, hiện giờ, ngươi rốt cuộc cũng chân chính hiểu được ta."
Kiếm linh rùng minh: "Cái gì?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Điểm tốt lớn nhất của bản công tử chính là tính cách này. Liều mạng chiếm tiện nghi, đến chết cũng không thiệt thòi!"
Kiếm linh tắt tiếng, trực tiếp chào thua.
Bên ngoài, Sở Phi Yên thấy đối phương hiểu biết, cười ha ha, vung đồ đao lên, nói: "Kỳ thật thu không nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-cuu-trong-thien/131056/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.