Trong một căn phòng khác, Ngạo Tà Vân đột nhiên bừng tỉnh: "Đao kiếm cuồng nhân?"
Bên cạnh, ánh mắt ba vị vương tọa cùng sáng người, cả người chấn động.
"Nhật nguyệt đồng quang, đao kiếm song thánh!" Ngạo Tà Vân hít thật sâu một hơi: "Nếu là thật, thì... việc này quả nhiên không phải bình thường!"
Còn chưa đợi ba vị vương tọa mở miệng phát biểu ý kiến, Hắn đã vung tay lên nói: "Bất quá, trước khi xác định được, phải cẩn thận! Tuyệt đối không được bại lộ ý đồ của chúng ta!" Hắn cố nén kích động trong lòng, nói: "Vị Sở công tử kia, vị tất đã nói thật, tư thái của hắn, tất nhiên có thể nói là thăm dò, nhưng cũng có thể là lạt mềm buộc chặt."
"Vạn lần không được đi lầm bước." Ngạo Tà Vân cẩn thận nói: "Các ngươi cũng không nên kích động, càng không nên vọng động. Càng là lúc như thế này, càng phải cẩn thận. Tất cả mọi hành động của các ngươi, bảo gồm mỗi một câu nói, thậm chí là ho khan, làm việc, thậm chí là đi một bước ra đường, đều phải nắm rõ! Hiểu chưa?"
"Nếu không phải là Viên Dương đao Minh Nguyệt kiếm của đao kiếm cuồng nhân lưu lại, thì đây chính là một âm mưu! Mà cái âm mưu này lại nhằm thẳng vào các đại thế gia Trung Tam thiên chúng ta. Nếu là như vậy, tuyệt đối không thể để bố cục giả thực hiện được!"
Ngạo Tà Vân chậm rãi đi đi đi lại, thanh âm càng lúc càng bình tĩnh, trầm thấp: "Nhưng nếu thật sự là Viêm Dương đao và MinhNguyệt kiếm đao kiếm cuồng nhân lưu lại...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-cuu-trong-thien/131471/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.