Dương Bách Xuyên đã có một giấc mơ, một giấc mơ rất hư ảo.
Thực ra anh cũng không chắc đó có phải là mơ hay không, bởi vì trong mơ anh đã gặp hai người.
Người đầu tiên là sư phụ Vân Thiên Tà.
Trong hỗn độn mịt mù, sư phụ Vân Thiên Tà giống như lần đầu tiên anh có bình Càn Khôn, là dáng vẻ một ông lão râu tóc bạc phơ, mày kiếm mắt sáng.
Lúc mở mắt ra, Dương Bách Xuyên đã thấy sư phụ chắp tay đứng trước người anh.
“Lão già, là người à?”
“Thằng nhóc thối, không phải ta thì còn ai? Ta nói con này thằng nhóc kia, vì một người phụ nữ có đáng không? Với tu vi hiện tại của con, rơi xuống từ độ cao gần ba mươi mét, nếu chỉ một người cũng được, cùng lắm thì nằm mười ngày rưỡi thì có thể khôi phục lại.
Nhưng thằng nhóc con lại vì một người phụ nữ, trọng lượng hai người ngã xuống, lúc mấu chốt còn làm đệm thịt, ta nên nói con khờ dại hay ngu ngốc đây?”
Nghe sư phụ chửi rủa, Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, nói: “Được rồi, lão già, không phải là con chưa chết sao? Hơn nữa đó là người phụ nữ của con, sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy ngã chết chứ?”
“Chưa chết ư? Thằng nhóc này, nếu không phải sau đó vi sư nâng con lên thì còn không chết cũng mất một lớp da, sao ta lại thu nhận đồ đệ lụi bại như con chứ? Kiếp trước đúng là nợ con, vất vả lắm mới giúp bình Càn Khôn thăng cấp, khôi phục một ít thần hồn lực, thằng nhóc phá nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/253782/chuong-728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.