“Vậy thì tốt, như vậy đi, cô đến An Châu gặp mặt chúng tôi, nguy hiểm ở đây đã được giải quyết.”
“Được, chúng tôi lập tức đến ngay.”
…
Sau khi cúp điện thoại, Đoan Mộc Hành Thiên có ý trở về nhà họ Đoan Mộc, Liên Thành Hải Bằng đã chết, không ai ở Nam Quốc có thể làm hại được nhà họ Đoan Mộc nữa.
Hơn nữa, Đoan Mộc Văn cũng đã liên hệ với người trong gia tộc hỗ trợ, đã tìm đến biên giới rừng rậm.
Sau khi đi ra khỏi rừng, mấy người liền nhìn thấy ô tô đậu bên đường, người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, vẻ mặt kiên quyết và lo lắng, có phần giống với ông ngoại.
Dương Bách Xuyên đoán người đó cậu mình, Đoan Mộc Long!
Quả nhiên, từ xa đã nghe thấy đối phương gọi Đoan Mộc Hành Thiên là ba.
Sau khi hai bên gặp gỡ và trò chuyện ngắn gọn, Đoan Mộc Hành Thiên đã trực tiếp ra lệnh mở cuộc họp gia tộc.
Lúc rời đi, Đoan Mộc Hành Thiên bảo con trai Đoan Mộc Long lái xe, sau đó nắm tay Dương Bách Xuyên, cả ba cùng bước lên xe.
Đoan Mộc Long lãi e rất ngạc nhiên, ba ông chưa bao giờ thân thiết với con cháu như vậy cả, ông ấy cũng không giới thiệu về Dương Bách Xuyên nên ông cũng không biết anh là ai.
“Ba, đứa nhỏ này là ai vậy?” Đoan Mộc Long thấp giọng hỏi, vừa lái xe vừa liếc qua kính chiếu hậu.
“Thằng bé là con trai của em gái con, Dương Bách Xuyên, cháu ngoại của ba, cháu trai của con.” Đoan Mộc hành Thiên chậm rãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/253835/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.