Âm thanh này vừa nặng nề vừa ngột ngạt, lại vô cùng xa xăm.
Ngay sau đó, bên tai Dương Bách Xuyên truyền đến tiếng kêu oa oa từ trên bầu trời như đang đáp lại lời của Liên Thành Hải Bằng.
Một giây sau, anh cảm thấy trên đỉnh đầu mình tối sầm lại.
Dương Bách Xuyên vừa ngẩng đầu nhìn lên đã nhìn thấy một con Hắc Điêu khổng lồ với đôi cánh dài ba mét từ trên trời bay xuống.
Sau khi nhìn thấy con Hắc Điêu này, sắc mặt của Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng trở nên nặng nề.
Hắc Điêu này cho anh cảm giác rất giống với Hầu Đậu Đậu và chồn nhỏ, nhưng khí tức của nó lại khác hẳn, rất tà khí.
Linh thú?
Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên.
Hắc Điêu và Mãng Xà hai đầu đều là linh thú, cảm giác từ khí tức có vẻ bọn chúng mạnh hơn chồn nhỏ, mấu chốt là chúng mang lại cho Dương Bách Xuyên một cảm giác rất tà ác.
Đặc biệt là tiếng kêu của Hắc Điêu khiến tinh thần Dương Bách Xuyên hoảng hốt một trận.
Lúc này, chỉ nghe thấy Đoan Mộc Hành Thiên hoảng sợ nói: “Đó... Đó là Thi Điêu và Mãng Thú, Liên Thành Hải Bằng, ông đúng là đồ đáng chết.”
Dứt lời, Đoan Mộc Hành Thiên vội nói: “Chúng ta đi mau! Lão tặc Liên Thành kia dùng máu tươi và thịt người nuôi ác thú, toàn thân cực độc, đến cả cao thủ Ám Kình cấp chín cũng không dám động vào bọn chúng.”
Lần này Đoan Mộc Hành Thiên còn căng thẳng hơn lúc trước.
“Khặc khặc, rời đi làm gì, đều lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/253855/chuong-679.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.