Hắc Liên một khi xuất thủ quả nhiên bất phàm.
Chặt đứt một cánh tay của Thần Hồn Phong Tiên nhất định sẽ khiến nàng ta chịu thương tổn nặng nề.
Giờ phút này, dường như ánh sáng bạc của bầy ong mật trong Phong Noãn đã mờ đi rất nhiều...
“Ngươi…đến cùng là nguời phương nào?” Lúc này, Phong Tiên thành thật hơn rất nhiều, hoảng sợ hỏi Dương Bách Xuyên.
Quả nhiên nàng ta bị dọa cho sợ hãi, đài sen màu đen trong biển ý thức của Dương Bách Xuyên bảo vệ Nguyên Thần thật sự có khí tức của Hồng Hoang, đủ để chứng minh thằng nhóc này không phải là vật trong ao.
Phàm là vật trong Hồng Hoang đều là một sự tồn tại không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể cam tâm đi bảo vệ một người bình thường?
Nghĩ đến một đòn đáng sợ vừa rồi, nếu nàng ta không nhanh chóng rút khỏi biển ý thức của Dương Bách Xuyên, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng.
Lúc này, Phong Tiên thậm chí còn không dám nói chuyện trong não hải của Dương Bách Xuyên, một giọng nói trực tiếp truyền đến từ Phong Noãn, dù sao nói chuyện trong não hải của Dương Bách Xuyên, thì Thần Hồn phải tiến vào trong não hải của Dương Bách Xuyên.
Nhưng vừa rồi, một kích của của Hắc Liên đã làm cho dũng khí của Phong Tiên bị dập tắt rồi.
Lúc này, nàng ta nói chuyện còn có chút run rẩy, nàng ta cũng hoàn toàn tin rằng sự tồn tại của thứ kia trong biển ý thức của Dương Bách Xuyên chắc chắn có thể hủy diệt nàng ta.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/855443/chuong-3692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.