Dương Bách Xuyên nghe hiểu, cái gọi là yêu tinh tệ của Yêu tộc thật ra chính là kết tinh của các loại thiên tài địa bảo. Nếu thật là như thế, hắn cảm giác mình vừa tiến vào một tòa bảo khố thiên nhiên.
Ngẫm lại đã thấy cả người hừng hực.
Dương Bách Xuyên cười phá lên, mượn câu nói của Thái Tổ: “Thành Vạn Yêu rộng lớn thiếu gì đất dụng võ!”
Sau đó, Thanh Ngưu dẫn cả đoàn chui hang chuột đất ra ngoài.
Ra tới nơi mới phát hiện nơi này đã bị tàn phá, Thanh Ngưu kể năm đó tứ đại yêu tôn tấn công tộc bọn họ, nơi đây cách nhà hắn quá gần, hơn nữa hiện tại tộc Thanh Ngưu là điều cấm kỵ ở thành Vạn Yêu nên không tu sửa lại.
Theo sau Thanh Ngưu dẫn đường rẽ trái rẽ phải, rời khỏi khu vực bị tàn phá, tiến vào một cái hẻm nhỏ, đi hết là tới một con đường lát đá xanh rộng chừng ba mươi mét.
Vô số tiếng hô, tiếng chào giá ngay lập tức ập tới…
“Huyết Linh Thảo chữa bệnh thiếu máu giảm giá sập sàn đây… Chỉ cần ba viên yêu tinh tệ hạ phẩm…”
“Hắc Mang Thạch tám yêu tinh tệ mại dô…”
“Bách Linh Tửu…”
“Bát Bửu Linh Kê…”
Từng tiếng hô vang dội đập thẳng vào mặt mấy người Dương Bách Xuyên vừa đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi quan sát xung quanh, không nhịn được liếc mắt nhìn nhau.
Nơi này mà là Yêu tộc cái gì, rõ ràng chính là khung cảnh đường phố tấp nập của Nhân tộc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/856088/chuong-3164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.