Hiện tại đã qua một trăm năm, tiểu cô nương vẫn mang bộ dáng của đứa trẻ tám – chín tuổi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người thật, hơn một trăm năm trước chỉ là một cô bé có nguyên thần cường đại.
Bây giờ, cô bé dường như còn mạnh hơn.
Quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và trích tiên Đường Đường chỉ là năm đó hắn mời cô bé ăn thịt nướng, không ngờ hôm nay cô bé xuất hiện, còn giúp đỡ hắn.
“Đại ca ca còn nhớ Đường Đường không?” Tiểu cô nương nở nụ cười ngọt ngào, Đường Đường đi đến trước mặt Dương Bách Xuyên hỏi.
“A, nhớ, nhớ chứ.” Dương Bách Xuyên gật đầu, trải qua một trăm năm nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấu tiểu trích tiên Đường Đường, nghe thấy cô bé hỏi, Dương Bách Xuyên vội vàng gật đầu.
Cho dù như thế nào thì hắn cũng rất vui khi gặp Đường Đường, huống chi cô bé còn giải vây cho hắn.
Thấy Dương Bách Xuyên nói nhớ mình, tiểu trích tiên Đường Đường cười vui vẻ, giống hệt như một đứa trẻ, cô bé nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ta đã đợi huynh 180 năm, đợi huynh tới Bổ Thiên Cung nướng thịt ăn, nhưng mãi mà huynh không tới.”
“Khụ khụ, ta hơi bận.” Dương Bách Xuyên thầm nghĩ: “Đúng là mê ăn, ở nơi như thế này mà mở miệng là chỉ nhớ tới ăn.”
Tiểu trích tiên Đường Đường vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra, mấy lão già ở đây, không một ai là không kiêng dè cô bé.
Giống như bọn họ đều biết tới vị tiểu trích tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/857102/chuong-2462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.