Nó có thể trở thành trung tâm của điện Mạo Hiểm thì thật không đơn giản.
Điều khiến Dương Bách Xuyên lo lắng chính là nếu như ở trong không gian thế này, nếu Trịnh Bân Bân làm khó hắn thì hắn có thể ra ngoài không?
E là rất khó.
Trong lúc hắn suy nghĩ lung tung thì giọng nói của Trịnh Bân Bân lại vang lên: “Trong lòng ngươi đang sợ hãi?”
Trong giọng nói kèm theo ý trêu chọc, trong lúc nàng nói chuyện, mây mù trước mắt Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu cuộn trào.
Ngay sau đó, một vương tọa do mây mù ngưng tụ mà thành xuất hiện trong tầm mắt hắn, mà Trịnh Bân Bân lại lười biếng nằm dài trên vương tọa khổng lồ, đầu nàng đội mũ phượng tử kim, trên người mặc một bộ xiêm y màu đỏ thẫm, một đôi chân ngọc ngà thon dài trần trụi lộ ra bên ngoài, nàng cười híp mắt nhìn Dương Bách Xuyên.
Giờ phút này, Trịnh Bân Bân ở cách trước người Dương Bách Xuyên hơn mười mét, ở trên vương tọa cao cao, nhìn chằm chằm xuống Dương Bách Xuyên.
Cần cổ và khuôn ngực trắng nõn lộ ra một mảng tuyết trắng lớn, cộng thêm đôi chân thon dài cứ thoắt ẩn thoắt hiện, quả thực làm cho Dương mỗ vừa nhìn đã kìm lòng không nổi mà miệng đắng lưỡi khô, trong lòng mắng nàng là đồ yêu tinh.
“Ta có gì phải sợ? Vừa mới xuất quan và đến đây như đã hẹn, chúc mừng ngươi đạt được ý nguyện, trở thành nữ vương.” Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói.
“Khanh khách, Vân Tử ngươi là Phò mã, lại là thần tử của vương quốc Mạo Hiểm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/857271/chuong-2328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.