Nửa tiếng sau chính hắn cũng không biết mình đã chạy bao nhiêu đường, dù sao chân khí trong cơ thể cũng đã cạn kiệt, lúc này Dương Bách Xuyên chỉ có thể từ bỏ sử dụng linh thức chạy trốn, trong lòng vừa động lấy từ không gian bình Càn Khôn ra một quả linh đào để bổ sung chân khí, dưới chân vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công để tiếp tục chạy, chỉ là đổi qua đi trên mặt đất.
Hắn xuyên qua rừng sâu, vượt qua núi cao, bơi qua sông, đạp qua thảo nguyên rồi đột nhiên đâm đầu vào sa mạc nóng rực.
Không ngờ ở Sơn Hải Giới cũng xuất hiện sa mạc, mà điều khiến hắn thầm kinh hãi chính là sau khi đâm đầu vào sa mạc mênh mông vô tận thì lại không còn tồn tại linh khí trời đất nữa.
Điều này khiến trong lòng Dương mỗ kinh hãi, âm thầm suy đoán chẳng lẽ mình đã bước vào tuyệt địa gì đó rồi sao?
Trong lòng nghĩ vậy, hắn cũng không khỏi dừng bước, ngộ nhỡ thật sự là tuyệt địa gì đó, sau khi đi vào còn toàn mạng trở ra không?
Lúc mới nghĩ như vậy thì trong hiện thực lại xuất hiện một tấm bia đá cao ba trượng, mắt hắn tập trung nhìn kỹ thì chỉ thấy trên đó viết bảy chữ lớn màu đen - Cấm địa Nhân tộc châu Tây Sơn.
Say khi thấy rõ bảy chữ lớn, cả người Dương Bách Xuyên cũng chấn động.
Trước kia hắn cũng không biết về châu Tây Sơn, nhưng khi trở lại Trái Đất, có một khoảng thời gian hắn đã xem qua tất cả điển tịch địa lý về Sơn Hải Giới trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/857607/chuong-2092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.