Đây không phải bị trọng lực đè ép mà là kết quả sau khi cơ thể vận chuyển Càn Khôn Tôi Thể Quyết giúp thể chất tăng cao một tầng.
Hiện tại Dương Bách Xuyên đã đứng lên, tuy trên người vẫn nặng tựa nghìn cân như cũ nhưng đã có thể hoạt động.
Anh xoay người chuẩn bị dẫn Hạ Lộ ra ngoài trước.
Hẳn trọng lực này chỉ có tác dụng trong nhà tranh rộng ba mét vuông, vượt qua phạm vi này sẽ biến mất, vừa rồi màn sáng chập chờn cũng chỉ tới khoảng cách đó mà thôi.
Anh và Hạ Lộ chỉ vừa đi vào chừng một mét, có điều chỉ một mét ngắn ngủi đã nặng tựa Thái Sơn.
Dương Bách Xuyên xoay người, gian nan cất bước đi tới bên cạnh Hạ Lộ, khom người duỗi tay ôm cô lên.
“Cố gắng chịu đựng, tôi đưa cô ra ngoài.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên bế ngang đối phương, thét một tiếng: “Lên.”
Ngay lúc này, thật ra anh cảm giác bản thân đang ôm một ngọn núi lớn chứ không phải một người.
Sau khi thét lên một chữ kia, Dương Bách Xuyên vận chuyển công pháp Càn Khôn giảm bớt áp lực cho bản thân. Ước chừng mười phút sau, anh mới ôm Hạ Lộ lên, sau đó chậm rãi nhấc chân di chuyển về phía trước. Vẻn vẹn chỉ cần hai bước, bọn họ đã rời khỏi phạm vi trong lòng tác dụng.
Mồ hôi trên trán túa ra như nước, quần áo cả người đều ướt đẫm, cơ thể Dương Bách Xuyên kêu lên từng tiếng cót két giòn tan, đây là âm thanh xương cốt va chạm với nhau, chứng tỏ anh đang chịu đựng áp lực cực lớn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/859157/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.