Cánh cửa bí mật đóng chặt, không đẩy ra được, dứt khoát dùng chân khí đá một cái vào cánh cửa bí mật.
“Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn, Dương Bích Xuyên đơn giản thô bạo đạp vào cánh cửa bí mật.
Mùi hương tanh hôi lập tức xộc tới, khiến người ta buồn nôn.
Dương Bích Xuyên nín thở sau đó mới đi vào, có bậc thang đi xuống dưới, tất nhiên là phòng tối, đi không bao lâu, tổng cộng đi hai mươi bậc đã đến rồi.
Nhưng cảnh tượng trong tầm mắt sau đó khiến anh kinh ngạc.
Đây là phòng tối hơn trăm mét vuông, trên đỉnh đầu có treo đèn chiếu xạ, khiến phòng tối sáng vô cùng.
Liếc nhìn từng dãy tủ kính, đoán chừng có năm mươi, sáu mươi tủ kính, bày đầy không gian phòng tối.
Không nhìn thấy Thủy Vô Ngân đâu.
“Đáng chết!”
Dương Bích Xuyên trầm giọng mắng một câu.
Tủ kính không còn mới mẻ, điểm quan trọng là trong tủ kính này có vô số thi thể trần truồng, liếc sang, có một số cái vừa chết, cũng có một số đã khô héo, tất cả đều là thi thể nữ, còn số ít là thi thể trẻ em.
Mà trên những thi thể này có một gốc cây đỏ như máu mọc lên, có hoa nở, một số hoa mới chớm nở, đóa hoa và lá cây đều có màu đỏ như máu, nhìn qua giống như hoa xúc dại, kì dị vô cùng.
Lúc này trong đầu anh đột nhiên nhớ tới một loại linh dược được ghi chép truyền lại.
Trong quyển sách tu chân điển tịch linh dược có một loại linh dược rất giống với loại ở trước mặt này, gọi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/859422/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.