Vương Nghệ Lâm nhặt cánh tay của Mạc Đông Thiên lên, đỡ ông ta rời đi, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Sắc mặt của Mạc Đông Thiên trắng bệch, cũng không dám vô nghĩa nửa câu, ngoan ngoãn rời đi.
Ông ta không đi không được, kiếm đạo của Độc Cô Vô Tình vượt qua tưởng tượng của ông ra.
Chân khí trong cơ thể của Dương Bách Xuyên vô cùng loạn, nhưng sau khi phun ra một ngụm máu đã thông thuận hơn rất nhiều. Anh vẫn ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn Độc Cô Vô Tình. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay đã đánh vỡ sự hiểu biết của anh về giới võ cổ giả.
Cho đến nay anh vẫn luôn có cảm giác về sự ưu việt, cho rằng ở trước mặt người tu chân, võ cổ giả kém xa, chân khí và nội lực không thể sánh bằng.
Nhưng bây giờ anh đã không còn suy nghĩ như vậy.
Đúng vậy, chân khí thuần tịnh mạnh mẽ hơn nội lực, nhưng dưới tình huống lực lượng của hai bên kém quá xa, chân khí và nội lực đã không thể so sánh.
Về điểm này, tối hôm nay Mạc Đông Thiên đã dạy cho anh một bài học.
Hơn nữa, sau khi Độc Cô Vô Tình xuất kiếm, cảm giác về sự ưu việt của anh đã biến mất không còn sót lại một chút gì.
Một kiếm nhanh như tia chớp Độc Cô Vô Tình vừa sử dụng đã gây ra sự chấn động quá lớn trong lòng anh.
Cảm giác được rõ ràng Độc Cô Vô Tình không hề sử dụng nội lực, hoàn toàn chỉ dùng kiếm pháp đơn thuần, nhanh chuẩn tàn nhẫn dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/859609/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.