Nghe được những lời Dương Bách Xuyên đọc ra khỏi miệng, Ninh Kha đột nhiên cảm giác tâm trí đều yên tĩnh lại, cũng niệm theo Dương Bách Xuyên!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Dương Bách Xuyên có chút suy yếu mở hai tròng mắt ra, hai tay đặt sau lưng Ninh Kha buông xuống.
Mà Ninh Kha cũng lập tức mở hai mắt, giờ phút này cô ta cảm giác cả người thoải mái khó tả, trong bụng có một dòng khí lưu động trong cơ thể.
“Chẳng lẽ đây là nội lực của võ cổ giả trong truyền thuyết?” Cô ta nói thầm trong lòng.
Vừa quay đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi Dương Bách Xuyên, giờ khắc này, trong lòng Ninh Kha đột nhiên có chút ngọt ngào, lại nhìn Dương Bách Xuyên thêm lúc nữa, trong lòng cũng không còn tức giận anh nhiều.
Mặc dù cô ta không hiểu lắm về võ cổ giả, nhưng cũng biết Dương Bách Xuyên chắc là cao thủ về mặt này, hơn nữa hiển nhiên là nửa viên thuốc mà trước đó Dương Bách Xuyên cho cô ta dùng là thứ tốt.
Thậm chí anh giúp đỡ cô ta, dẫn dắt cô ta bước vào hàng ngũ võ cổ giả.
Đây là điều mà cô ta luôn tha thiết ước mơ từ nhỏ, hiện giờ dưới sự trợ giúp của Dương Bách Xuyên, ước mơ đã trở thành hiện thực.
Từ nay về sau không cần hâm mộ chị gái nhà bác cả nữa, không cần ở trong lễ đại thọ hàng năm của bà cố, núp ở phía sau chị gái làm kẻ hèn nhát nữa, Ninh Kha cô cũng trở thành võ cổ giả rồi.
Mặc dù là sau khi bị mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/859664/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.