Diện mạo quyến rũ, hai quầng thâm mắt đen nhánh, trên môi bôi một lớp son dày, nhìn qua giống như vừa uống máu, cho anh một loại cảm giác u ám.
“Cô là ai?” Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, hỏi một câu.
“Ha ha ha, không ngờ còn là một tên phong lưu, cơ bắp không tồi, em trai có thể gọi chị là chị La Sát.” Nói xong, cô ta vươn lưỡi li3m môi, đột nhiên thả người nhảy xuống từ trên tảng đá cao 3 mét, vững vàng đứng trước mặt Dương Bách Xuyên.
“Cô là võ cổ giả?” Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí huyết dày đặc từ trên người cô ta. Cầm quần áo lên mặc vào, anh không hy vọng dáng người mạnh mẽ của mình bị bà cô già này nhìn.
Người phụ nữ tự xưng là La Sát, nở nụ cười thẹn thùng nói: “Em trai nhỏ, cậu chính là Dương Bách Xuyên đúng không? Thật không dễ tìm được cậu!”
“Muốn gì?” Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng đoán được mục đích cô ta đến đây, trong lòng càng thêm lạnh lẽo. Đây là quê nhà, không ngờ nữ võ cổ này có thể tìm được quê quán của anh, điều này làm cho đáy lòng của Dương Bách Xuyên dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Từ khí huyết có thể thấy được có lẽ công lực của người phụ nữ này còn cao hơn cả Minh Kình, Ám Kình.
Theo lời của Trần Thất Tiên, võ cổ giả cảnh giới Ám Kình rất ít, có lẽ trong một ngàn võ cổ giả Minh Kình mới ra được một Ám Kình, bước vào Ám Kình mới được coi là võ cổ giả chân chính, thực lực vô cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/859809/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.