Cô ấy từng nghe ông nội nói, chỉ có tông môn cường đại mới có thể luyện chế ra một ít đan dược dù ra giá cũng không ai bán.
Cô ấy còn từng bán đấu giá đan Trú Nhan nên biết rõ ý nghĩa của thứ kia.
Càng tiếp xúc với Dương Bách Xuyên, cô ấy càng cảm thấy không nhìn thấu người đàn ông này, cảm thấy trên người anh có quá nhiều bí ẩn.
Lúc ăn cơm xong sắp đi, Dương Bách Xuyên nhận được cuộc gọi của Lưu Tích Kỳ, trong điện thoại Lưu Tích Kỳ trầm giọng, nói: “Cậu đi đến công ty một chuyển, có vấn đề về khâu xét duyệt sản phẩm. Hôm nay Lâm Hoan đi tra được một người, đối phương đưa ra một vài điều kiện, hẹn gặp chúng ta ở câu lạc bộ Lam Nguyệt.”
Có người đỏ mắt đồ vật của chính mình, nổi tiếng không khó coi, Dương Bách Xuyên có thể tiếp tu, nhưng miệng quá lớn, anh không phải là một quả hồng mềm.
Triệu Nam đứng bên cạnh thấy sắc mặt của Dương Bách Xuyên không quá đẹp, quan tâm nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Có lẽ chiều nay tôi phải xin nghỉ.” Có chút xấu hổ, ngày đầu tiên đi làm đã xin nghỉ, hình như có chút quá đáng.
“Không sao. Dù sao trong khoảng thời gian này tôi cũng phải chỉnh đốn lại công ty. Anh có việc cứ đi trước, tôi sẽ bắt xe về công ty.” Cô ấy rất giỏi đoán ý người.
“Không vội, tôi đưa cô trở về trước.”
“Vậy được ~”
Sau khi tính tiền, Dương Bách Xuyên chở Triệu Nam đến công ty, sau đó lái xe đến câu lạc bộ Lam Nguyệt, Lưu Tích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngao-the-tien-gioi-vo-dich-tien-nhan/859942/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.