Không cần phải đợi chờ lâu, phía bên ngoài động phủ của Hoàng Trần, cấm chế lay động, một âm thanh quen thuộc truyền vào: “đã đến giờ rồi”!
Sau thời gian một bữa cơm, Hoàng Trần đã có mặt tại một hang động rất sâu trong lòng đất. Nơi này cách động phủ của hắn khá xa.
“Đây là một cái hang động cổ xưa, do tổ tiên môn phái vô tình phát hiện được nên phát triển trở thành động phủ bí mật” Trần Lãm nhìn Hoàng Trần rồi cất tiếng.
Trước mắt Hoàng Trần là một không gian khá rộng lớn, có lẽ tới ngàn mét vuông, nhiệt độ nơi đây khá cao, mặt đất tương đối bằng phẳng, nhưng ở chính giữa trung tâm của động phủ có một vị trí ước chừng 50 mét vuông là lõm sâu xuống khoảng chừng ngàn mét, nhìn xuống phía dưới là một đài đá to cao sừng sững như mọc ra từ trong lòng đất thẳng lên tới khoảng giữa của hố sâu này. Trên đỉnh đài đá có một vị trí vừa đủ cho 1 người ngồi.
Hoàng Trần nhìn lên phía trên đỉnh của hang động thẳng chỗ đài đá nhô lên là một tảng đá lớn cỡ chừng trăm mét có màu ngũ sắc tỏa ra một uy áp nhè nhẹ khiến cho cơ thể hắn cảm tưởng như đứng trước một cỗ lực lượng tuyệt đối của tự nhiên.
- “Đó chính là Tịnh Linh Cổ Thạch, một bảo vật trấn phái truyền lại từ thời thượng cổ, không rõ lai lịch như thế nào, chỉ biết theo điển tịch thì không biết cũng không chỉ rõ nguồn gốc, mà chỉ ghi lại là nó xuất hiện từ trận đại hồng thủy từ trăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngau-ngo-thanh-tien/109136/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.