Những năm qua, tôi chưa bao giờ ngừng chu cấp tiền cho bà.
Tôi đã gửi cho bà không ít, nhưng bà hầu như để dành, còn đi làm thêm công việc dọn dẹp.
Chỉ khi thấy cha tôi túng quẫn không sống nổi, bà mới lặng lẽ giúp đỡ ông.
Về đến nhà, tôi mệt mỏi nằm dài trên sofa.
Mẹ cầm khăn, cẩn thận lau những giọt mưa trên mặt tôi.
Vừa lau, bà vừa thở dài:
“Sao gầy quá vậy?”
Nói rồi, bà không kìm được cảm xúc, bật khóc nức nở:
“Tất cả là lỗi của mẹ… Đều là lỗi của mẹ… Sao con khổ thế này chứ?”
Lúc đó, tôi bỗng nhận ra…
Thật ra, bà luôn yêu thương tôi.
Chỉ là cuộc hôn nhân đó đã bào mòn bà, khiến bà không biết phải làm thế nào.
Bà không biết mối quan hệ mẹ con hay vợ chồng bình thường sẽ như thế nào.
Nhưng bà yêu tôi, vậy là đủ rồi.
Tôi nắm lấy tay bà, nhìn thẳng vào mắt bà:
“Cuộc đời con, con tự quyết định. Con không khổ đâu. Không ai có thể đánh gục con.”
Tôi sẽ từng lần, từng lần một, kéo chính mình ra khỏi bùn lầy cuộc sống, giống như năm đó tôi đã cứu mẹ và chính mình
12
Giang Dao chỉ nằm viện chưa được hai ngày đã xuất viện.
Tôi hẹn cô ta và Lục Kỳ Niên gặp mặt.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã kích động đến mức suýt lao vào cào cấu.
Rất tốt.
Ngày tôi bắt gặp cô ta và Lục Kỳ Niên trong phòng ngủ của mình, tôi cũng chỉ muốn cầm dao chém chết cả hai người.
Cô ta vừa khóc lóc vừa tỏ vẻ đáng thương,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-anh-tro-thanh-nguoi-xa-la/2739114/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.