Chúc Kim Hạ đã ngồi trên bồn cầu gần nửa tiếng, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật phũ phàng rằng: Dựa vào sức mình thì cô không thể nào tự bò đến bệnh viện được.
Cô quyết định cầu cứu “người dân tốt bụng” — cậu bạn thân từ thuở nhỏ của mình, Viên Phong.
Chỉ là gọi ba cuộc điện thoại mới có người bắt máy, giọng Viên Phong nghe chẳng có vẻ gì là tốt bụng cho lắm.
“Chuyện gì mà gấp gáp thế, nửa đêm nửa hôm còn không để cho người ta ngủ…”
“Tôi bị viêm dạ dày cấp tính, mau đến đưa tôi đi bệnh viện.”
Viên Phong bỗng chốc tỉnh ngủ ngay, lập tức chuyển sang chế độ người tốt việc tốt, vừa lật đật xuống giường vừa dò hỏi như ông cụ non:
“Chuyện gì thế, ăn phải thứ gì bậy bạ à?”
“Đau bao lâu rồi?”
“Sao giờ này mới gọi cho tôi?”
Lúc cậu ta đang loay hoay mặc quần áo thì một tiếng sấm vang dội xé toạc bầu trời, âm thanh lớn đến nỗi cả hai đầu dây bên này bên kia đều nghe thấy rõ mồn một.
Giữa đêm hè oi bức, một cơn mưa rào bất chợt ập đến.
Giọng Viên Phong rõ ràng có phần do dự: “Bên ngoài đang mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, hay là… tôi đợi mưa nhỏ rồi đi?”
Gã này từ bé đã sợ sấm sét.
Chúc Kim Hạ im lặng một lúc rồi nói: “Vậy cậu gọi thẳng cho nhà tang lễ luôn đi.”
“… Đến liền, đến liền đây mà.”
…
Chúc Kim Hạ vẫn ngồi trên bồn cầu, liên tục nhận được tin nhắn của Viên Phong.
[Giờ sao rồi?]
[Sao không nói gì?]
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773344/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.