Thời gian như một bàn tay dịu dàng, chỉ cần vẫy nhẹ một cái, vạn vật đã bắt đầu thay đổi.
Lúc bắt đầu thời gian suy nghĩ lại một tháng (theo lời của Cục Dân Chính),Chúc Kim Hạ còn hơi có cảm giác ăn không ngon ngủ không yên. Cô lo lắng Vệ Thành sẽ đột ngột thay đổi ý định, thành ra công dã tràng một hồi.
Đợi đến khi thời gian bị công việc lấp đầy, những ngày được khoanh tròn trên lịch cũng bị ném ra sau đầu một cách vô thức.
Tháng chín là mùa khai giảng. Dòng chảy thời gian như kệ hàng siêu thị, từng chút một đều bị lấp đầy, Chúc Kim Hạ bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Lúc sắp xếp lịch học kỳ trước, do hoàn cảnh đặc biệt của cô, các giảng viên đã chủ động giúp cô chia sẻ nhiệm vụ giảng dạy, thế là học kỳ này cô liền tự giác đảm nhận nhiều lớp học hơn.
Ngoài ra, Viện trưởng Tăng cũng bắt đầu thoải mái sai bảo cô, hôm nay một buổi thuyết trình, ngày mai một buổi thảo luận học thuật, đến cả việc tiếp đón các trường nước ngoài đến trao đổi cũng giao cho cô toàn quyền phụ trách. Thế mà ông còn nói ngon nói ngọt với cô rằng: Lấp đầy thời gian chính là biến nỗi buồn thành sức mạnh.
Trời mới biết việc bảo một người hướng nội đi tiếp đón người khác là địa ngục trần gian như thế nào.
Chúc Kim Hạ bận rộn đến mức quay cuồng, lại thêm bản thân cô có chủ nghĩa hoàn hảo, luôn cố gắng hoàn thành mọi việc một cách thật hoàn mỹ, rất nhanh người con gái vừa bước sang tuổi hai chín này đã bước vào trạng thái phấn đấu quên mình.
Biểu hiện cụ thể là—
Cô không còn trang điểm khi đi làm nữa, tranh thủ mọi cơ hội để ngủ bù.
Không còn giao tiếp xã giao giả tạo, nửa ngày cũng không vào được chủ đề như mọi khi, mà thay vào đó là cố gắng đi thẳng vào vấn đề, nhất châm kiến huyết(*).
(*)一針見血. Nhất châm kiến huyết. Chỉ châm một mũi là thấy máu, nghĩa bóng là cách nói chuyện đi thẳng vào đề chứ không vòng vo Tam Quốc.
Thời gian dùng điện thoại lại một lần nữa giảm xuống chóng mặt, gần như quay trở lại trạng thái trên núi.
Phải thừa nhận, việc trút bỏ gánh nặng thật sự rất thoải mái. Cô bắt đầu không còn quá quan tâm đến cảm nhận của người khác nữa, vì con người một khi đã bận rộn lên thì đến cả cảm nhận của bản thân cũng không có thời gian để quan tâm, chỉ còn lại những phản ứng bản năng như đói, khát, buồn ngủ, muốn đi vệ sinh…
Cô thậm chí còn học được cách xông thẳng vào văn phòng Viện trưởng lúc nghỉ trưa, vừa lên án sự áp bức trắng trợn của thầy, vừa cướp đậu hũ thối của ông già râu tóc bạc phơ kia cho hả giận.
Chỉ với một câu “biến nỗi buồn thành sức mạnh”, cô đã bị Viện trưởng bóc lột đến mức chết đi sống lại.
Cô hỏi Viện trưởng Tăng rằng: “Thầy nhìn bằng mắt nào mà thấy em buồn vậy ạ? Em rõ ràng đã lấy lại tự do, vui còn không hết.”
“Nếu em không buồn, thì sao lại ‘biến nỗi buồn thành sức mạnh’, cứ ba ngày lại đến đây cướp đậu hũ thối của thầy?”
Viện trưởng Tăng ôm ngực, bắt đầu suy nghĩ từ ngày mai có nên mua hai phần không, một phần thật sự là ăn không đủ mà.
Chúc Kim Hạ hừ một tiếng, nói một phần đậu hũ thối đã có thể đổi lấy một người làm công ăn lương 996(*),thầy thật sự là kiếm lời rồi.
(*)996: là chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần, rất phổ biến trong giới công nghệ ở Trung Quốc.
Viện trưởng Tăng cũng hừ một tiếng.
“Em cứ từ từ mà ăn đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của em kia, em còn muốn mở ra mùa xuân thứ hai không đấy?”
Chúc Kim Hạ nắm chặt hai tay, nói thầy quên em nghiên cứu cái gì rồi sao? Thầy mà còn vật hóa phụ nữ như vậy nữa thì em sẽ đứng lên đánh một bộ quyền cho thầy xem. Lời nói đùa khiến Viện trưởng Tăng cười ha hả.
Vào một ngày giữa tuần bận rộn quay cuồng, Chúc Kim Hạ phá lệ ngủ quá giờ, đi dạy muộn vài phút.
Giờ học đại học rất tự do, nếu là bình thường, học muộn vài phút thì tan học muộn vài phút, cũng không có gì quan trọng.
Chỉ là đáng tiếc hôm đó lại trúng ngay lúc phòng giáo vụ đến kiểm tra giảng dạy, Chúc Kim Hạ đúng là tự chui đầu vào rọ.
Lãnh đạo đứng ở cửa lớp, nghiêm túc chỉ vào đồng hồ: “Cô Chúc, chín giờ lên lớp, cô xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Chúc Kim Hạ cúi đầu nhìn điện thoại, ngẩng đầu lên thì khựng lại, lí nhí trả lời: “8 giờ 63 phút ạ?”
Vị lãnh đạo đã cố gắng nhịn lắm rồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, ngay sau đó liền bật cười thành tiếng.
Thế là chuyện này được lan truyền trong khoa nhanh như chớp, các giảng viên đều nói: Học được rồi.
Từ ngày hôm đó, Chúc Kim Hạ lại một lần nữa nổi tiếng trong khoa Ngoại ngữ thậm chí là cả trường, lần trước là vì nhan sắc, lần này là vì độ mặt dày.
Chuyện này còn để lại di chứng, khiến cho sau này dù cô đi căn tin ăn cơm hay là đi thư viện, gặp sinh viên trong khoa, các em ấy sẽ còn biết phép tắc mà gọi cô là “Cô Chúc”, gặp sinh viên ngoài khoa thì bị gọi là “Cô 863”.
Lời bình luận của Thời Tự về chuyện này là: [Nghe giống kỹ thuật viên quá.]
Chúc Kim Hạ: “…”
Cứ thế bận rộn, thời gian trôi qua nhanh chóng, đợi đến khi Vệ Thành gửi tin nhắn nhắc nhở Chúc Kim Hạ sáng thứ bảy gặp nhau ở Cục Dân Chính, cô mới giật mình nhận ra thời gian suy nghĩ ly hôn một tháng đã kết thúc.
Lúc nhận được cuốn sổ đỏ chứng nhận ly hôn, cô còn cảm thấy hơi không thật. Khoảnh khắc bước ra khỏi sảnh, Chúc Kim Hạ mới phát hiện mọi người trên đường đều đã mặc áo khoác dài tay, mùa hè đã bị dòng chảy của thời gian cuốn trôi từ lâu.
Cô và Vệ Thành lịch sự nói lời tạm biệt, lần này là thật sự tạm biệt nhau rồi.
Chia tay trong êm đẹp, mỗi người một niềm vui.
Ngày hôm đó, Chúc Kim Hạ về nhà bà nội một chuyến, đây là chuyện cô đã lên kế hoạch từ trước, vào ngày mọi chuyện đã ngã ngũ, cô sẽ nói cho bà nội biết.
Chuyện ly hôn đã ồn ào nửa năm, bà nội Chúc cũng từng nhiều lần hỏi han, nhưng theo việc Chúc Kim Hạ đi dạy tình nguyện ở núi rừng, chuyện này liền chìm xuống.
Lúc đó đến cả Chúc Kim Hạ cũng không biết phải làm sao, chỉ biết an ủi bà nội rằng: “Cháu và Vệ Thành quyết định tách ra một thời gian, để mỗi người bình tĩnh lại.”
Sau đó nữa, tin nhắn WeChat mà cô gửi cho bà nội chỉ còn lại cảnh đẹp trên núi và những chuyện buồn cười của lũ trẻ.
Bà nội Chúc cũng không phải là không hỏi: “Dạo này cháu và thằng Vệ Thành thế nào rồi?”
Mỗi lần đều bị Chúc Kim Hạ lảng tránh.
“Cũng bình thường ạ.”
“Không cãi nhau nữa chứ?”
“Mặt cũng chẳng gặp, cãi nhau thế nào được ạ?”
Trong mắt người già, chỉ cần không cãi nhau thì chuyện gì cũng còn có thể vãn hồi.
“Không cãi nhau nữa là tốt rồi, vợ chồng sống với nhau, luôn có lúc lên lúc xuống, không thể nào mãi mặn nồng được. Hai đứa tách ra một thời gian cũng tốt, đến lúc đó gặp lại, biết đâu lại xa cách một chút mà thêm mặn nồng, suy nghĩ lại thay đổi thì sao?”
Cuối cùng, bà nội Chúc cũng đón được Chúc Kim Hạ và tấm giấy chứng nhận ly hôn trong tay cô.
Trong khu tập thể cũ yên bình, bà nội Chúc đang mặc tạp dề bận rộn nấu cơm trưa trong bếp. Nghe thấy tiếng mở cửa, bà vừa lau tay vừa đi ra ngoài, ánh mắt rơi trên người phía sau Chúc Kim Hạ.
“… Thằng Vệ Thành không về cùng cháu à?”
Chúc Kim Hạ hơi khựng lại, lắc đầu, xoay người đóng cửa rồi kéo bà nội đi vào phòng khách.
“Bà nội, cháu có chuyện muốn nói với bà…”
Bà nội nói: “Trong nồi còn đang nấu canh, bà phải vào xem.”
“Không vội ạ.”
Chúc Kim Hạ dẫn bà đến bên ghế sofa, đỡ bà ngồi xuống rồi mới tháo túi xách xuống, lấy một thứ từ trong túi ra.
Cuốn sổ mỏng cầm trong tay nặng trĩu, Chúc Kim Hạ hít sâu một hơi, dừng lại vài giây, rồi mới lấy cuốn sổ màu đỏ thẫm ra, đặt lên bàn trà.
“Bà nội, cháu và Vệ Thành ly hôn rồi.” Cô bình tĩnh, như thể đang thông báo trưa nay ăn gì, cứ đều đều mà ném ra một quả bom B-52 vang dội.
Phòng khách thông với ban công, ánh nắng ban trưa chiếu vào trong nhà, cả không gian ngập tràn trong ánh mặt trời sáng sủa.
Nhưng bà nội Chúc lại tối sầm mặt mày. Bà đứng bật dậy.
“Một chữ cháu cũng không nói với bà, vậy mà đã lấy giấy chứng nhận ly hôn rồi sao?”
Giống hệt như lúc trước cô giấu giếm bà đi đăng ký kết hôn với Vệ Thành, đều là tiên hạ thủ vi cường như vậy.
(*)Tiên hạ thủ vi cường: tức là “ra tay trước để chiếm ưu thế”, “hành động trước khi được cho phép”.
“Lúc kết hôn thì như vậy, lúc ly hôn cũng như vậy, Chúc Kim Hạ, cháu bao nhiêu tuổi rồi, chuyện hôn nhân đại sự đối với cháu là trò đùa sao?”
Chúc Kim Hạ thấy mặt bà tái mét, vội vàng kéo bà ngồi xuống, sợ bà tức giận đến nỗi gặp chuyện không hay.
“Ngồi cái gì mà ngồi? Bây giờ bà có chết cũng không nhắm mắt được!”
Đối mặt với bà nội đang nổi giận, Chúc Kim Hạ chỉ biết liên tục xin lỗi, nói được rồi được rồi, đều là lỗi của cháu, bà muốn mắng thì cứ mắng, đừng tức giận nữa.
Trong bếp đã chuẩn bị xong rau củ, canh cũng đã nấu xong, bà nội Chúc nấu ăn cả đời, nắm bắt thời gian rất chuẩn, vốn dự định đợi cháu gái về đến nhà, nghỉ ngơi một chút là có thể dọn cơm đúng giờ.
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, hai người tranh cãi nửa ngày trong phòng khách. Đương nhiên, chủ yếu là bà nội Chúc đang nổi giận, Chúc Kim Hạ chỉ chuyên tâm dập lửa.
Cuối cùng vẫn là cháu gái nhắc nhở: “Hay là chúng ta vào bếp xem một chút đi, cháu sợ canh của bà bị cháy khét mất.”
Còn canh cháy khét nữa chứ, não bà sắp cháy khét luôn rồi!
Bà nội Chúc không nói một lời, xoay người đi vào bếp, chỉ nhìn bóng lưng cũng biết là đang giận lắm.
Chúc Kim Hạ khép nép đi theo, thấy bà nội đang coi nồi canh, cô cũng biết điều đến bồn rửa nhặt rau.
Bà nội Chúc nếm thử canh, quay người lại liền nhìn thấy cháu gái đang nhặt rau trước bồn rửa, động tác khá là thành thạo.
Nhìn một lúc, bà nhíu mày hỏi: “Học ở đâu vậy?”
“Hả?” Chúc Kim Hạ sững sờ, nũng nịu nói: “Chuyện này còn cần phải học sao ạ?”
“Bà còn không hiểu cháu nữa à?” Bà nội Chúc nhìn cô: “Trước kia bảo cháu làm món đậu cove, cháu không thèm tước sợi, cũng không biết bẻ đậu thành từng đoạn, cứ thế ném cả trái vào nồi xào, già đến nỗi nhai không được, vậy mà bây giờ lại làm ra dáng ra hình rồi đấy.
… Đó cũng là cô làm giúp việc trên núi quen rồi…
Cho nên người ta hay nói, gia đình có điểm này không tốt, chuyện cũ rích rồi nhưng lại nhớ rất rõ ràng, lịch sử đen muốn xóa cũng không xóa được.
Nhưng cũng chính vì là gia đình, dù cho có lịch sử đen gì thì cũng giống như cuốn lịch, chỉ cần xé một cái là lật sang trang khác.
Thái độ của bà nội Chúc dịu đi một chút, hừ lạnh một tiếng.
“Giỏi lắm, ly hôn một cái, liền biết làm việc nhà rồi, xem ra cháu cũng biết sau này không có người nấu ăn cho nữa nên phải tự lập rồi phải không?”
Nghe thấy vậy, Chúc Kim Hạ cũng hiểu, chuyện này coi như kết thúc.
Nhưng chuyện thì kết thúc, cơn nóng của bà nội vẫn chưa nguôi. Trong suốt quá trình tiếp theo, bà nội vừa nấu ăn, vừa chỉ trích cô.
Chúc Kim Hạ cẩn thận giúp việc bên cạnh, vừa thừa nhận lỗi lầm vừa tranh thủ đưa rau củ hoặc gia vị cho bà, mỗi khâu đều rất biết điều.
Ăn cơm xong, thấy lửa giận của bà nội cũng phát hết rồi, cả người đều mệt mỏi, sắc mặt cũng không tốt lắm, Chúc Kim Hạ vội vàng đỡ bà đến ghế sofa nghỉ ngơi.
“Chưa rửa bát.”
“Để cháu rửa, cháu rửa.” Chúc Kim Hạ tích cực hơn bao giờ hết: “Bà xem tivi đi.”
Bà nội có thói quen vừa nghe phim truyền hình vừa ngủ trưa trên ghế sofa.
“Hừ, cháu rửa, từ nhỏ đến lớn đã không thích làm việc nhà, toàn là qua loa cho xong, bát cũng không rửa sạch…”
Chúc Kim Hạ nghe tiếng lẩm bẩm bên ngoài, bưng bát vào bếp, vừa rửa vừa ngẩn người, cô nhớ đến buổi tối ngày đầu tiên ở trung tâm giáo dục, Thời Tự cũng nói muốn dạy cô rửa bát.
Sau khi cô suýt chút nữa thì làm vỡ bát, vị Hiệu trưởng keo kiệt liền tuyên bố, từ nay về sau cô không còn cơ hội rửa bát nữa, bởi vì—
“‘Nhân lực quý giá, nhưng bát đĩa còn quý hơn.’”
Cơn gió chiều hôm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, dễ dàng thổi bay cơn nóng nảy trong lòng. Đợi đến khi Chúc Kim Hạ rửa bát xong, tinh thần cũng đã hồi phục bảy tám phần.
Lúc cất thức ăn thừa vào tủ lạnh, cô phát hiện bà nội đã ướp lạnh nửa quả dưa hấu cho cô, cô liền cười.
“Bà nội—” Cô cầm quả dưa hỏi người trong phòng khách: “Bà còn ăn được dưa hấu không ạ?”
Không ai trả lời.
Chúc Kim Hạ thò đầu ra khỏi cửa bếp: “Ngủ rồi sao ạ?”
Trên ghế sofa, bà nội lặng lẽ nằm trên tựa lưng, không khác gì vô số buổi trưa trước kia. Lúc đó Chúc Kim Hạ luôn nhẹ nhàng lấy điều khiển từ xa, tắt tivi hoặc là giảm âm lượng. Nhưng bà nội luôn tỉnh dậy ngay lập tức, mơ màng hỏi: “Phim truyền hình của bà đâu rồi?”
Chúc Kim Hạ giải thích: “Cháu thấy bà ngủ rồi, sợ làm phiền bà—”
“Bà thích vừa nghe vừa ngủ, không nghe bà còn không ngủ được.”
Khiến Chúc Kim Hạ dở khóc dở cười, chỉ biết tăng âm lượng lên lại.
Cô vừa nhớ lại chuyện cũ vừa cười, sau khi cắt dưa hấu xong, liền nhẹ nhàng bưng ra phòng khách.
“Bà nội, ăn dưa hấu đi ạ.”
Chúc Kim Hạ một tay bưng đĩa, một tay nhẹ nhàng đẩy bà nội.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy bà nội nhắm mắt, cả người trượt xuống dưới ghế sofa, cuối cùng nghiêng người, mềm nhũn ngã xuống đất.
Buổi trưa hôm đó rất dịu dàng, tuy nắng nóng cuối thu vẫn gay gắt nhưng trong nhà đang bật điều hòa, gió mát thổi nhẹ, không cảm thấy nóng nực — đây là do bà nội thấy cô sắp về nhà mới chịu bật lên. Bình thường bà nội rất tiết kiệm, có thể bật quạt thì tuyệt đối không bật điều hòa.
Ánh nắng chan hòa, gió mát dịu dàng, còn có dưa hấu ướp lạnh vừa mới cắt, mọi thứ đều thật tốt đẹp.
Cho đến khi bà nội trượt xuống đất, được Chúc Kim Hạ ôm vào lòng, dù cô có gọi thế nào, bà nội cũng không mở mắt ra.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Chúc Kim Hạ như ngừng đập. Cô đặt bà nội nằm ngang trên sàn nhà, lúc gọi 120 cả người đều run rẩy, run đến nỗi gần như không bấm được số.
Cô gọi 120 trước, sau đó muốn tìm người giúp đỡ.
Run rẩy tìm kiếm trong danh bạ một lúc, cô tìm thấy Viên Phong.
Nghe xong lời nói lộn xộn của cô, Viên Phong lập tức nói: “Tôi lái xe đến ngay, cậu đừng lo lắng, rất nhanh sẽ đến.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái: “Ai đấy?”
Có lẽ là chồm tới xem màn hình điện thoại, cô ấy bất mãn nói: “Sao lại là cô ta nữa? Chuyện gì mà giữa trưa nắng chang chang còn gọi điện cho anh thế? Không cho anh đi…”
Chúc Kim Hạ không có thời gian cũng không có tâm trạng để quan tâm đến những chuyện khác, Viên Phong nhiều lần dặn dò cô đứng yên ở đó đừng đi đâu, rồi vội vàng lái xe đến.
Cậu ta thậm chí còn đến sớm hơn cả xe cấp cứu.
Nhân viên y tế đỡ bà nội lên cáng, Viên Phong thấy Chúc Kim Hạ một chân đi dép lê, một chân đi tất định đi ra ngoài, liền vội vàng kéo cô lại.
“Đi giày vào đi.”
Chúc Kim Hạ cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi tất bị dưa hấu nhuộm đỏ, không nói gì, cởi tất ra ném sang một bên, đi dép lê đuổi theo.
Bà cụ trên cáng đầu bạc phơ, lặng lẽ nhắm mắt, giống như đang ngủ vậy.
Tiếng còi xe cấp cứu đánh thức khu nhà vào buổi trưa, cư dân đều xuống lầu xem, không ít hàng xóm tiến lại gần quan tâm hỏi han, Chúc Kim Hạ không có tâm trạng để trả lời, cô thậm chí còn không nghe thấy có người đang nói chuyện với mình.
Viên Phong cùng cô lên xe cấp cứu, cả quãng đường đỡ vai cô, thấp giọng nói: “Không sao đâu, đừng khóc, chắc là chỉ bị cao huyết áp thôi. Mấy năm trước cũng từng bị một lần rồi đúng không? Bà nội năm nào cũng khám sức khỏe, cũng không có bệnh gì khác, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung nhé.”
Nhân viên y tế đo điện tâm đồ cho bà cụ, lại đo huyết áp thời gian thực, nhìn thấy huyết áp tâm thu vậy mà lên đến 210.
(*)Huyết áp tâm thu hay còn gọi là huyết áp tối đa, thể hiện áp lực của dòng máu lên lòng mạch ở thì tâm thu, phản ánh khả năng bơm máu của tim đi tới các hệ cơ quan trong cơ thể.
Viên Phong nói: “Cậu xem, tôi nói đúng chứ? Cậu đừng khóc nữa.”
Cô đang khóc sao?
Chúc Kim Hạ chỉ biết mình vẫn luôn run rẩy, lau mặt một cái, mới phát hiện tuyến lệ như vòi nước bị hỏng, nước mắt cứ âm thầm chảy.
Cô rất nhanh liền nói một câu “Tôi không sao”, rồi hỏi bác sĩ với giọng điệu bình tĩnh rằng tình hình có nguy hiểm không, còn bao lâu nữa thì đến bệnh viện, đến nơi phải làm những kiểm tra gì.
Trong quá trình nói những chuyện này, trông cô rất bình tĩnh, chỉ trừ việc cơ thể vẫn không kiềm chế được mà run rẩy.
Cô y tá bên cạnh nắm lấy tay cô, nói: “Em gái, em giơ tay lên một chút.”
Lúc nhân viên y tế nắm lấy tay cô để xử lý vết thương, Chúc Kim Hạ mới phát hiện ra bản thân bị thương, vừa nãy bà nội ngã xuống bất tỉnh, cô thuận tay ném đĩa dưa hấu đi, chiếc đĩa vỡ tan tành, có lẽ là vô tình chạm vào mảnh sứ hoặc là va vào bàn trà, trên cánh tay cô không biết từ lúc nào đã có thêm một vết cắt khá sâu.
Cô nói: “Tôi không sao, phiền chị xem chừng bà nội tôi một chút.”
Nhân viên y tế nói đã đo đạc hết rồi, lúc này cũng không có gì để làm, em đưa tay ra, chúng tôi xử lý vết thương cho em, tránh bị uốn ván.
Kết quả cô cứ run rẩy, run rẩy không ngừng, khiến cho người ta thao tác cũng rất khó khăn. Cuối cùng vẫn là Viên Phong giúp cô giữ cánh tay, để nhân viên y tế bôi thuốc và băng bó.
“Cảm ơn.” Chúc Kim Hạ thấp giọng nói.
Viên Phong dừng lại một chút, nói: “Hai đứa mình còn cần phải nói cảm ơn sao? Cơm nhà cậu tôi ăn cũng không ít, bà là bà nội của cậu, cũng là bà nội của tôi.”
Đến bệnh viện, lúc nhân viên y tế đỡ cáng đi vào trong, bà nội Chúc thoáng chốc tỉnh lại, bà cố gắng mở mắt ra, thấp giọng gọi một tiếng “Kim Hạ”.
Chúc Kim Hạ đang ở bên cạnh cáng, giúp nhân viên y tế đẩy xe, nghe thấy vậy liền nắm lấy tay bà nội, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Cháu đây.” Cô gọi: “Bà nội, cháu ở đây.”
Ánh mắt mất tiêu cự của bà nội Chúc chậm rãi hội tụ trong không trung, sau khi nhìn thấy cô thì hình như bà thở phào nhẹ nhõm, lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Đến cửa phòng chụp CT, Chúc Kim Hạ vẫn luôn nắm chặt tay bà nội không buông, bàn tay kia khô rám, không còn sức sống, trên mu bàn tay là những nốt đồi mồi.
Bàn tay ấy đã dắt cô đi qua tuổi thơ thiếu vắng bố mẹ, cùng cô bước đi đến ngày hôm nay, từng rất khỏe mạnh, mà giờ đây lại héo úa.
Viên Phong kéo cô lại.
“Buông tay ra đi, Kim Hạ, để bà nội Chúc vào trong kiểm tra.”
Một lúc sau Chúc Kim Hạ mới buông tay, trong lúc chờ đợi, cô ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa, cúi đầu che mặt, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói một câu: “Đều là lỗi của tôi.”
“Sao lại trách cậu được?” Viên Phong an ủi cô: “Cao huyết áp cũng không phải do cậu lây nhiễm, bà cụ bị bệnh này từ lâu, thì sẽ luôn có nguy cơ phát bệnh.”
“Tôi biết rõ bà nội bị cao huyết áp, vậy mà lại nói cho bà biết chuyện tôi ly hôn…”
“Cậu cũng không thể nào giấu giếm mãi được, nếu bà ấy hỏi Vệ Thành tại sao lại không đến thăm bà, chẳng phải là sớm muộn gì cũng lộ ra sao?”
Chụp CT xong lại xếp hàng chụp cộng hưởng từ, vất vả nửa ngày, cuối cùng bà cụ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, đeo máy theo dõi điện tâm đồ.
Loại trừ tai biến mạch máu não và nhồi máu cơ tim thường gặp ở người già, cuối cùng xác định bệnh tình chính là hôn mê do cao huyết áp gây ra.
Bác sĩ nói: “Theo lý thuyết thì cao huyết áp không phải là chuyện lớn, nhưng bà cụ đã cao tuổi, huyết áp tâm thu lên đến 210, thuộc cao huyết áp độ ba. Chỉ cần lơ là một chút sẽ rất dễ gây tổn thương rõ rệt cho tim, mạch máu não và thận, đã là tình trạng rất nghiêm trọng rồi.”
Chúc Kim Hạ hỏi vậy phải điều trị như thế nào.
“Dùng thuốc hạ huyết áp, nằm viện theo dõi vài ngày đi, tuy kết quả chụp CT là âm tính, nhưng sau hai mươi bốn tiếng phải chụp lại một lần nữa. Đợi bệnh tình ổn định, huyết áp được kiểm soát, thì xuất viện.”
Quay trở lại phòng bệnh, Chúc Kim Hạ chậm rãi đi đến bên giường, bà nội lặng lẽ nằm trên giường bệnh.
Cô ngồi xổm xuống, nắm lấy tay bà nội, trong lòng hồi hộp.
Sau khi lo liệu xong mọi việc, cả buổi chiều đã trôi qua, Viên Phong phía sau vẫn luôn bám theo cô như hình với bóng, cô nghe thấy điện thoại cậu ta lại một lần nữa rung lên, đây là lần thứ bao nhiêu rồi không biết.
Ấn tượng là hình như cả buổi chiều điện thoại cậu ấy không ngừng reo, rung một cái, cậu liền tắt đi; rung một cái, cậu lại tắt đi lần nữa.
“Là Đậu Đậu đúng không?” Chúc Kim Hạ không quay đầu lại, lúc này mới có thời gian để nghĩ đến chuyện khác: “Cậu mau nhấc máy đi, đừng để cô ấy lo lắng.”
“Cô ấy biết chuyện gì mà.”
Biết chuyện mà vẫn còn gọi, vậy chính là không yên tâm về cô.
Chúc Kim Hạ ngồi xổm bên giường không nhúc nhích.
“Vậy cậu về trước đi. Bên này cũng không có việc gì, có bác sĩ y tá ở đây rồi, đến tôi cũng chỉ là người thừa.”
“Không cần, tôi ở lại với cậu —”
Lời còn chưa dứt, điện thoại lại một lần nữa gọi đến, tiếng rung ong ong trong phòng bệnh yên tĩnh đặc biệt chói tai.
“Về đi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai, ngày kia biết đâu còn phải giúp tôi dạy thay.”
Viên Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không thể chống lại chuỗi cuộc gọi đòi mạng, dặn dò vài câu rồi cam chịu số phận mà về nhà.
…
Chúc Kim Hạ không rời nửa bước mà trông chừng trong phòng bệnh, đến cả bữa tối cũng không ăn.
Lúc cô y tá đến kiểm tra tình hình bệnh nhân cũng khuyên cô đi ăn cơm.
“Căn tin ở ngay dưới lầu, tôi trông chừng cho, cô ăn xong rồi quay lại, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chúc Kim Hạ nào có tâm trạng để ăn.
Cô y tá nói: “Vậy cũng phải chuẩn bị đồ ăn cho bà cụ chứ, lát nữa bà ấy tỉnh lại, lẽ nào phải cùng cô nhịn đói sao?”
Chúc Kim Hạ lúc này mới xuống lầu mua cháo trắng và đồ ăn mặn, lúc cô bước vào phòng bệnh, bà nội đã tỉnh lại, đang nói chuyện với cô y tá.
Thấy cô quay trở lại, y tá liền rời đi. Chúc Kim Hạ đi đến bên giường, hỏi bà nội còn chỗ nào khó chịu không.
“Chuyện nhỏ nhặt vậy, cần gì phải vào viện?” Bà nội nói: “Cháu làm quá rồi đấy!”
“Huyết áp tâm thu lên đến 210 rồi, bác sĩ nói rất nghiêm trọng—”
“Tất nhiên bác sĩ phải nói nghiêm trọng rồi, nếu không thì bệnh viện làm sao làm ăn nữa?”
Tuy bà hơi yếu, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn là giọng nói quen thuộc kia, vẫn là bà cụ cứng đầu cứng miệng đó.
Cuối cùng Chúc Kim Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy bàn ăn nhỏ ra cho bà, lại gắp đồ ăn cho bà.
Bà nội nói: “Bà có tay có chân, tự làm được, đừng coi bà là bệnh nhân.”
Giọng nói vẫn rất cứng rắn, rõ ràng vẫn còn tức giận vì chuyện buổi trưa.
Chúc Kim Hạ không nói gì, hốc mắt cay xè, nhẹ nhàng ngả vào lòng bà, ôm eo bà không buông.
Sau khi trưởng thành, cô không có can đảm gần gũi với người thân duy nhất này. Chúc Kim Hạ rất hiếm khi thể hiện sự thân mật bằng lời nói hoặc là hành động. Thỉnh thoảng bà nội sẽ trêu chọc cô, nói lúc nhỏ cháu còn chủ động hôn bà, bây giờ lớn rồi lại trở thành một cô gái khó chiều.
Mà giờ đây, cô lại chui vào lòng bà nội sau một thời gian dài, nước mắt lăn dài trên má, chảy xuống làm ướt áo bà.
Cô nghẹn ngào nói: “Bà nội, cháu sai rồi.”
Bị đứa cháu gái bám cứng, lại thấy cô khóc không ngừng, trái tim bà nội Chúc đã sớm mềm nhũn, nhưng vẫn cứng ngắc hỏi: “Cháu sai chỗ nào?”
Viên Phong nói đúng, giấu giếm thì cũng không giấu được bao lâu, bởi giấy không bao giờ gói được lửa.
Chúc Kim Hạ nói: “Biết trước bà nội sẽ tức như vậy khi cháu ly hôn, lại còn giận đến nỗi ngã bệnh, thì dù thế nào cháu cũng không ly hôn đâu.”
Không ngờ bà nội lại nổi giận lôi đình, đẩy cô ra.
“Đó là cái gọi là sai của cháu sao?”
Chúc Kim Hạ hoang mang bất lực nhìn bà.
“Nếu cháu thật sự nghĩ như vậy, thì bà sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Bà nội tức giận nói: “Bà dạy cháu cả đời, chỉ dạy cháu nhẫn nhục chịu đựng ư? Cháu đi đi, đừng đến làm phiền bà nữa!”
“Bà nội…”
Nhìn thấy bà lại nổi giận, Chúc Kim Hạ vội vàng xin lỗi, sợ bà kích động, huyết áp lại không ổn định.
Nhìn cháu gái cuống cuồng sợ hãi đến nỗi nước mắt chực trào, cuối cùng bà nội Chúc cũng không nhịn được mà thở dài một tiếng.
“Kim Hạ, cháu nghĩ kỹ lại xem, cháu sai ở chỗ nào.”
Chúc Kim Hạ nín thở, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đứng trước mặt bà nội, nghe bà phán xét.
“Cháu sai ở chỗ nào? Sai ở chỗ lúc trước bà kiên quyết phản đối cháu ở bên cái thằng Vệ Thành đó, cháu không nghe lời, cứ cố chấp cho bằng được.”
“Sai ở chỗ cuộc sống không vui vẻ nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn. Không biết dứt khoát, chỉ biết che giấu.”
“Sai ở chỗ có ý định ly hôn nhưng không biết tìm người giúp đỡ, lại còn một mình trốn lên núi.”
“Sai ở chỗ lúc ly hôn còn giấu bà, với tính cách của cháu, bị người ta ăn hiếp cũng bỏ qua. Tiền, cháu nhường cho nó; xe, cháu cũng để nó lấy đi. Những năm qua cháu cống hiến chưa đủ nhiều sao, cũng không biết tính toán cho bản thân chút nào. Phải, cháu thanh cao, vậy cháu nên để người bà thực dụng tầm thường này đứng ra, để bà làm người xấu, người ác. Nhà nó tính kế cháu, cháu một mình đơn độc chịu đựng, chẳng phải là chỉ có chịu thiệt thôi sao?”
Nói đến cuối cùng, bà nội khóc nức nở, bà vỗ ngực, nói là bà đã dạy cháu thành đứa ngu dại mất rồi.
Chúc Kim Hạ vội vàng ôm lấy bà, hai bà cháu cùng nhau khóc, cô khóc đến nỗi mặt mũi biến dạng, vừa khóc vừa khuyên bà nội giữ gìn sức khỏe, đừng bực mình nữa.
Bà nội Chúc mệt mỏi ấn ấn thái dương, cuối cùng không chịu nổi sự khó chịu của cơ thể, uống vài ngụm cháo, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Chúc Kim Hạ nhờ cô y tá chú ý một chút, cô ra ngoài siêu thị nhỏ ngoài bệnh viện mua đồ dùng hàng ngày.
Tối nay phải ở lại phòng bệnh rồi, cô mua một số đồ dùng thiết yếu, vừa thanh toán xong bước ra khỏi cửa hàng, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cúi đầu nhìn.
Thời Tự.
Vẫn là cuộc gọi video.
Chúc Kim Hạ đứng yên ở đó vài giây, rồi mới nhấc máy cuộc gọi video đầu tiên giữa hai người.
Cô như có linh cảm, với tính cách của anh, sẽ không im lặng mà gọi video cho cô như vậy. Quả nhiên, sau khi nhấc máy, xuất hiện trong khung hình vẫn là khuôn mặt của học sinh lớp 5.
Bọn trẻ đã đổi người mượn điện thoại, ồn ào chào hỏi cô giống như mỗi lần gọi điện trước kia.
Hạp Tây Lạp Mỗ hỏi cô: “Cô Chúc, bao giờ cô quay lại vậy? Bọn em nhớ cô lắm!”
Đinh Chân Ngân Hạp chen vào: “Cô Chúc mới đi có một tháng, cậu đã muốn cô ấy quay trở lại, tiền xe không tốn tiền à?”
“Chúng ta có thể quyên góp!” Có người đề nghị.
“Tìm ai để quyên góp đây?”
“Hiệu trưởng chứ ai!” Lập tức có học sinh hét lớn: “Hiệu trưởng từ thủ đô về, thầy ấy giàu lắm!”
“Đúng vậy, vậy thì tìm Hiệu trưởng quyên góp tiền xe, cô Chúc mau quay trở lại đi!”
Chúc Kim Hạ nhịn cười, không biết lũ trẻ học được từ mới ở đâu, còn chưa hiểu rõ nghĩa là gì đã bắt đầu nhốn nháo.
Nói đi cũng phải nói lại, quyên góp mà chỉ bắt một mình Hiệu trưởng quyên góp thôi, Thời Tự cũng thật đen đủ đường.
Lũ trẻ ầm ĩ nói nửa ngày, cuối cùng vẫn là rất nhớ cô, mong muốn cô mau quay trở lại.
Chúc Kim Hạ đứng ở bậc thềm chắc cũng phải mười phút, mãi đến khi chuông báo hiệu giờ tự học tối bên kia vang lên, lũ trẻ mới hoảng hốt chạy trở về lớp học.
“Tạm biệt cô Chúc!”
Bọn trẻ vẫy tay, định cúp máy, trong tiếng ồn ào đột nhiên xen lẫn một giọng nói quen thuộc, giống như gió thổi qua cánh đồng bất tận, cuốn theo những làn sóng lúa mì dào dạt.
“Đừng cúp.”
Khung hình quay cuồng, rất nhanh trong ống kính xuất hiện một bàn tay, vững vàng nhận lấy điện thoại.
Ngay sau đó, trên màn hình lần đầu tiên xuất hiện khuôn mặt của Thời Tự, đây là lần đầu tiên Chúc Kim Hạ nhìn thấy anh sau khi rời khỏi trung tâm giáo dục.
Trái tim như thể bị người ta treo lên cao, đến cả hơi thở cũng rối loạn.
Cái nhìn đầu tiên chỉ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là vì, đôi mắt vẫn là đôi mắt ấy, đen láy trong sáng. Miệng vẫn là cái miệng ấy, đôi môi mỏng theo bản năng mím lại, toát ra vẻ hung dữ khó gần.
Xa lạ là vì, anh không có lọn tóc vểnh lên như lũ trẻ mô tả. Tóc đã cắt ngắn, râu cũng phá lệ cạo sạch sẽ, còn mặc một chiếc áo thun trắng không hề nhăn nhúm, cả người giống như một cành liễu vừa mới hái xuống từ trên cây, sạch sẽ sáng sủa đến bất ngờ.
Chúc Kim Hạ sững sờ, nghe thấy người đối diện hỏi cô.
“Sao thế, không nhận ra tôi nữa à?”
Lúc nói câu này, môi anh không còn mím lại nữa, ngược lại mang theo nụ cười lờ mờ, giọng điệu và nụ cười này rõ ràng hơi chua ngoa, nhưng trong mắt anh lại toát ra một thứ có thể nói là dịu dàng.
Không biết tại sao, cảm xúc dữ dội vừa mới kìm nén trong phòng bệnh của Chúc Kim Hạ đột nhiên trào dâng. Cả ngày hôm nay, biết bao lo lắng, hối hận, lúc này lại một lần nữa ập đến dữ dội, khiến cả người cô gần như mất kiểm soát.
“Tôi không phải chú Vượng, làm sao có thể không nhận ra anh được?”
Cô cố tỏ ra bình thường nói đùa với anh, nhưng vừa mới mở miệng, giọng nói đã khàn đi.
Ánh mắt của Thời Tự trong khung hình khựng lại, nhìn cô chằm chằm: “Sao thế, Chúc Kim Hạ?”
Chúc Kim Hạ hốc mắt cay xè, ngẩng đầu nhìn trời, dùng tay quạt gió, nói Miên Thủy nóng quá, trời lúc này trông như sắp mưa.
Bên kia im lặng một lúc, lại gọi một tiếng: “Chúc Kim Hạ.”
Cô vừa quạt gió vừa khàn giọng trả lời: “Có chuyện gì thì cứ nói, gọi tôi mãi thế làm gì.”
Bên ngoài cửa hàng chỉ có một chiếc đèn đường vàng leo lắt, mượn ánh sáng yếu ớt, Thời Tự vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đỏ hoe của cô.
Anh nhìn chăm chăm vào khung hình chất lượng thấp, tìm kiếm cẩn thận từng chi tiết, cuối cùng cũng nhìn thấy biển hiệu cửa hàng phía sau cô—
Siêu thị Tiết Ký thuộc bệnh viện Nhân dân số Một thành phố Miên Thủy.
Ánh mắt anh sầm xuống, hỏi: “Chúc Kim Hạ, em đang ở đâu?”
Chúc Kim Hạ vẫn còn cố gắng chịu đựng, nói có thể ở đâu được hả, ở siêu thị chứ ở đâu. Cô giơ túi đồ trong tay lên, mượn tiếng “sột soạt” của túi ni lông mà lén lút hít hít mũi.
Sợ mình mất kiểm soát, cô lại cố tỏ ra thoải mái nói: “Sắp mưa rồi, tôi phải về nhà đây. Hôm nay anh không phải trông lớp tự học tối à?”
Bên kia im lặng một lúc, Chúc Kim Hạ không thể không dời ánh mắt trở lại điện thoại. Trên màn hình, nụ cười của Thời Tự đã biến mất, trong mắt cũng không còn vẻ dịu dàng nữa.
Anh nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Ai bị ốm? Là em, hay là bà nội em?”
Chúc Kim Hạ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, những giọt nước mắt nóng hổi vỡ òa, giống như đập đê xả lũ. Rõ ràng cô đã tự nhủ, nước xa không cứu được lửa gần, cô hoàn toàn không cần phải nói chuyện này cho Thời Tự biết, cách nhau xa xôi như vậy, khiến người ta vô cớ lo lắng một trận hoặc là vắt óc suy nghĩ để an ủi cô, có ích lợi gì đâu.
Một tay cô cầm túi đồ, một tay cầm điện thoại, quay mặt đi nhìn cầu vồng gần bệnh viện, đèn xe qua lại tấp nập.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Hôm nay tôi lấy giấy chứng nhận ly hôn rồi.”
Bên kia dừng lại một chút, “Ừ” một tiếng, nói: “Tôi biết.”
Anh biết?
Chúc Kim Hạ chỉ từng đăng một dòng trạng thái lên Moments lúc đến Cục Dân Chính xếp hàng. Thời gian suy nghĩ là một tháng trước, ghi lại một ngày, ngoài ra không nhắc đến gì khác.
Thời Tự không “like”, cũng không hỏi cô, cô không biết anh có nhìn thấy hay không, cho dù có nhìn thấy thì có thể đoán được đó là ngày gì không.
Mà giờ đây anh nói “Tôi biết”, rõ ràng là đã nhìn thấy, đoán ra được, lại còn ghi nhớ trong lòng.
Chúc Kim Hạ thậm chí còn không biết hôm nay học sinh đột nhiên đổi sang điện thoại của anh để gọi video, có phải là do anh chỉ thị hay không.
“Nói tiếp đi.” Thời Tự thúc giục.
“Tôi lấy được giấy chứng nhận ly hôn liền về nhà bà nội, kể hết chuyện cho bà, kết quả bà nội kích động quá, chiều nay bị cao huyết áp…”
Cô ngắn gọn kể lại sự việc.
Nhớ lại cảnh tượng kia, Chúc Kim Hạ vẫn còn bất an.
“Lúc đó tôi thật sự sợ hết hồn, bà nội nằm trên sàn nhà bất động, dù tôi có gọi thế nào cũng không có phản ứng gì.”
Chúc Kim Hạ lau nước mắt trên mặt, bất lực ngồi xổm bên đường, có người đi ra đi vào siêu thị, không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn, nhưng đây là khu vực gần bệnh viện, ngày nào cũng có vô số người lo lắng vì sinh lão bệnh tử, nên họ cũng quen rồi.
Chúc Kim Hạ tự giễu: “Lúc đó phản ứng đầu tiên của tôi là, tôi đúng là một đứa miệng quạ đen mà, mới hôm trước còn nói với anh là bà nội là người thân duy nhất của tôi, sau khi tiễn bà nội đi tôi sẽ cô đơn một mình, mới có bao lâu đã linh nghiệm rồi—”
“Nói bậy bạ gì đấy.” Thời Tự nhíu mày ngắt lời cô: “Nếu lời em phán thật sự linh nghiệm như vậy thì mọi người còn thờ Phật làm gì? Thờ em là được rồi.”
Anh lại hỏi: “Bây giờ thì sao? Tình hình của bà nội thế nào rồi?”
“Tạm thời đã ổn định, đang truyền thuốc hạ huyết áp, bác sĩ nói phải tiếp tục nằm viện theo dõi vài ngày.”
“Còn em thì sao?”
“Tôi đang ở bệnh viện trông chừng bà.”
Dừng lại một chút, Thời Tự hỏi: “Bà nội nằm viện mấy ngày, thì em trông chừng mấy ngày?”
“Ừ.”
“…”
Thời Tự nhéo nhéo mi tâm, nhất thời không nói gì.
Chúc Kim Hạ nhìn đồng hồ, phát hiện mình ra ngoài quá lâu, vừa bước chân sang đường đối diện vừa nói: “Tôi ra ngoài lâu quá rồi, phải quay về đây. Anh không cần lo lắng, bà nội không sao, có bác sĩ y tá trông chừng, anh mau đi trông tự học tối đi.”
Đầu dây bên kia dừng lại một chút, rất nhanh liền trả lời: “Ừ.”
Thời Tự không nói nhiều, không dặn dò cô chăm sóc bản thân cho tốt, cũng không nhắc đến bà nội, cứ thế cúp máy.
Chúc Kim Hạ qua đường, dừng lại trước cổng bệnh viện, cúi đầu nhìn màn hình đen kịt, chỉ cảm thấy giống như một giấc mơ quá ngắn ngủi.
Khuôn mặt anh xuất hiện trên màn hình không quá vài phút, trong khoảng thời gian này cô thậm chí còn không dám nhìn anh.
Cô mệt mỏi cất điện thoại đi, cầm túi đồ vội vàng quay trở lại phòng bệnh.
Bên kia, Thời Tự càng lúc càng nhíu mày, đứng trong phòng khách một lúc, rất nhanh liền có quyết định.
Anh lấy một chiếc túi xách màu đen từ dưới giường trong phòng ngủ, nhét một bộ quần áo để thay vào, vội vàng cầm túi đi ra ngoài.
Anh đến tòa nhà dạy học trước, tìm Vu Tiểu San rồi mới tìm Đốn Châu. Ngày mai là bắt đầu tuần lễ lớn, anh nói về việc sắp xếp nghỉ học, dặn dò hai người phải đưa từng học sinh cho ba mẹ đến đón.
Đốn Châu nhìn chiếc túi trong tay anh, khó hiểu hỏi:
“Anh định đi đâu vậy?”
Thời Tự dừng lại một chút, bình tĩnh trả lời: “Đi họp.”
••••••••
Lời tác giả:
Tác giả: Nói nghe xem, anh đi họp gì?
Thời Tự: … Hội những người yêu thích tiếng Anh.
Tất cả đều có lì xì ~ Hẹn gặp lại ngày mai!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.