Ngôn Hành Nhất nở nụ cười nhạt nhòa, lặng thinh nhìn phản ứng của Tiêu Chi Viễn.
"Yêu đương -- "
Tiêu Chi Viễn như ngỡ mình nghe lầm, lặp lại một lần nữa: "Anh và người đó?"
Ngôn Hành Nhất chậm rãi chớp mắt, xem như trả lời.
Tiêu Chi Viễn treo biểu cảm thắc mắc nghĩ ngợi trong chốc lát, hiển nhiên chưa bao giờ dung nhập Ngôn Hành Nhất và đồng tính luyến ái vào với nhau trong nhận thức, hắn hỏi: "Anh là...?"
Ngôn Hành Nhất cũng ngẫm nghĩ một lúc, đáp: "Anh cũng không biết mình có phải không...!Trước khi gặp cậu ta anh không phải, sau đó thì anh là vậy, cho nên vẫn tính là...?"
Nói xong còn tự bật cười ha ha trước.
Rõ ràng chân mày Tiêu Chi Viễn bắt đầu vặn xoắn lại với nhau: "Tên đó? Tốt như thế à?"
Anh sững sờ, cười ha hả, cười đã mới trả lời:
"Cậu ta tốt lắm -- Mắt nhìn của anh cậu không phải dạng cao vừa đâu, người anh đây nhìn trúng sao mà không tốt được."
Tốt, đã tốt làm sao còn khiến anh ra thành mức độ này.
Đương nhiên Tiêu Chi Viễn không nói ra khỏi miệng, người thay hắn nói lại là chính chủ Ngôn Hành Nhất.
"Anh biết nhóc đang nghĩ gì.
Thật ra dù cho bây giờ anh đã coi cậu ta thành tên cặn bã cũng không thể phủ nhận mọi phương diện của cậu ta đều rất xuất sắc -- Đầu óc, năng lực, tính tình, cách xử sự, đương nhiên bao gồm cả diện mạo nữa."
Anh vừa nói vừa cười: "Anh phải thừa nhận mình thuộc hội ưa chuông vẻ ngoài."
Tiêu Chi Viễn không cười theo.
"Hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/197668/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.