Tối hôm sau, thấy mẹ dường như đã bớt giận hơn, Tiêu Chi Viễn quay về nhà.
- - Cũng không nên để bà ấy đến đập cửa nhà Ngôn Hành Nhất lần nữa.
Anh tiễn Tiêu Chi Viễn như thể sắp sửa tiễn người lên chiến trường, khói pháo bom đạn đã lao đến tận nơi.
Anh còn muốn dặn dò chút gì đó, nhưng lại thấy nói gì cũng không ổn.
Tiêu Chi Viễn nhìn thấy anh lo lắng, thoải mái cười: "Không sao đâu, tính tình của bà ấy cũng không tệ vậy."
Ngôn Hành Nhất than một tiếng trong lòng, thế mà không tệ thì cỡ nào mới gọi là tệ?
Có điều lo lắng đến đâu đi chăng nữa, anh cũng không thể để Tiêu Chi Viễn ở đây mãi mà không về nhà.
May mắn là lần tiếp theo xuất hiện trên mặt Tiêu Chi Viễn không có dấu tay nào, cũng không thấy tâm trạng trồi sụt hay bị ảnh hưởng gì.
"Cho anh." Hắn vừa nói vừa đặt một đống thứ đồ la liệt trên bàn.
"Cái gì thế?!" Ngôn Hành Nhất ngạc nhiên, đây đâu phải phong cách của Tiêu Chi Viễn, "Mẹ tôi đưa anh, xin lỗi vì sự thất lễ lần trước."
Đến đây, Ngôn Hành Nhất đã suy đoán gần hoàn chỉnh tính cách của mẹ Tiêu.
Mặc dù muốn tỏ ra mình là người trang nhã cao quý, điềm tĩnh tự chủ; thế nhưng tính cách lại vô cùng bốc đồng dễ giận.
Khi gặp phải những chuyện có khả năng kích thích cảm xúc sẽ rất dễ mất kiểm soát và đánh mất phong thái.
Sau đó sẽ hối hận tự trách, tự giận bản thân vì chưa đủ mặt tốt đẹp.
Vì thế sẽ nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/197676/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.